ĐỌC LẠI BÀI BÁO

Just another WordPress.com site

Thư viết cho con trai

leave a comment »

Người Buôn Gió – Thư viết cho con trai (12-2005)

Người Buôn Gió

Con thân yêu của bố. Con ở nhà ăn nhiều và ngủ ngoan chứ. Bố còn đang làm công trình dưới Hải Phòng. Mấy hôm nay mưa rất nhiều khiến công việc của bố bị đình chỉ, tối nay trời vẫn mưa khiến bố nhớ con đến cồn cào. Bố nhớ cái miệng cười tủm tỉm khi con tí mẹ no, nhớ ngẩn ngơ cả người con trai ạ!

Con trai của bố, con sinh ra khi bố đã 34 tuổi. Trong cái thời đại Hồ Chí Minh mà dọc đường vào thành phố có tấm băng rôn

“Vẻ vang thay thời đại Hồ Chí Minh”

Vậy là con của bố được may mắn sinh ra trong một thời đại vẻ vang, mọi biên bản, đơn từ đều có giòng chữ đầy ắp hy vọng

“Độc lập – Tự Do – Hạnh phúc”

Rồi người ta còn tung hô dài dài câu

“Xã hội công bằng, dân chủ văn minh”

Lịch sử nước ta có nhiều thời đại. Sau này con sẽ được học về thời đại Hùng Vương, thời Đinh, Lê, Lý, Trần, Lê. Nhưng những thời đại ấy, bố cũng chỉ học được từ sách giáo khoa như con sau này thôi. Vậy bố sẽ kể dần cho con nghe về thời đại mà con đã sinh ra, cũng là thời đại mà bố chứng kiến, sống và làm việc theo hiến pháp thời đại đó. Một thời đại mà nhà nước ta bảo rằng hào hùng, vinh quang và vẻ vang hơm mọi thời đại khác.

Đất nước ta hiện nay có rất nhiều người tốt việc tốt. Học sinh thì học giỏi, cán bộ, công chức cần cù liêm khiết, lãnh đạo sáng suốt…

Hôm mẹ con trở dạ, bố đưa mẹ vào viện Nhi Trung Ương. Cô bác sĩ đeo kính cận chăm sóc mẹ con rất tận tình. Cô ấy là người quen của bạn mẹ con. Bố và mẹ đã gặp cô ấy từ trước để nhờ săn sóc và khám sức khoẻ, theo dõi cho cả hai mẹ con. Bởi vậy cô ấy đã không phải rào đón, thân thiện như người nhà bảo với bố rằng

– Vợ anh tử cung hẹp, phải mổ đấy anh ạ!

Bố không nghĩ gì nhiều. Làm sao mà bố dám tính toán với đứa con trai của bố sắp chào đời tốn bao nhiêu. Bố chỉ hỏi

– Em cần bao nhiêu?

Cô ấy bảo

– Bác sĩ mổ 5 trăm, y tá 200, tiền bệnh viện 500, hộ lý 100.

Bố không nhớ rõ, chỉ nghe cô ấy tổng kết là triệu rưởi. Tiền cược viện phí một triệu thì bệnh viện đã thu ngay từ lúc vào cổng. Cái bác thu tiền ấy thấy bố cuống quýt còn quát

– Cứ nộp tiền xong đã, đẻ ngay đâu mà lo!

Bố không biết lúc ấy bố quên tiền thì con trai bố có phải sinh ra ở gốc sấu phố Tràng Thi không. Nhưng nhờ ơn Đảng và Bác Hồ, dạo này ai đến viện cũng chuẩn bị tiền nộp trước cả. Bố cũng cầm theo mấy tháng lương cho nên một triệu để lấy tờ giấy đưa hai mẹ con cho cô bạn bác sĩ kia đưa vào trong cũng là chuyện nhỏ.

Bố đưa cho cô bác sĩ ấy hai triệu với lời dặn:

– Em cứ liệu mà lo, thiếu bao nhiêu bảo anh đưa thêm.

Cô ấy rút điện thoại gọi ngay bác sĩ Hưng là người phụ trách phòng mổ. Lúc này thì mẹ con đang ở trong phòng đỡ đẻ, bấy giờ là 6 giờ chiều ngày 28/10/2005. Bác sĩ Hưng đến rút điện thoại gọi bác sĩ Hà trực phòng đỡ đẻ xin được phép mổ cho mẹ con. Nhưng bác sĩ Hà không đồng ý. Nguyên nhân là thế này:

Thường mỗi ca đỡ đẻ, cái luật bất thành văn là trường hợp sinh ở phòng đỡ đẻ. Ca đỡ được bồi dưỡng 700. Nếu ca nào khó thì mới chuyển qua phòng mổ. Tiền bồi dưỡng đương nhiên là phòng mổ nhận.

Bố cũng thấy cái khó trong việc này, nên bố đề nghị gặp bác sĩ Hà để xin mổ cho mẹ con theo yêu cầu. Nhưng bác sĩ Hà nhất quyết không gặp, không cho bố cơ hội dúi cái phong bì bẩy lít. Hoá ra bác sĩ Hà tử tế, bác ấy cho rằng mẹ khoẻ, con khoẻ cứ đẻ thường cũng được. Có nghĩa bác ấy quân tử, muốn nhận tiền thì cũng mó tay vào việc chứ nhất quyết chả chịu ăn không?

Đến 3 giờ sáng thì mẹ con vỡ ối, mẹ con quằn quại, nhăn nhó nhìn bố cầu cứu. Bên ngoài bác sĩ Hưng thúc bố nói chuyện với bác sĩ Hà. Nhưng bố thiếu nước quỳ xuống van xin, hai tay cung kính dâng tiền mà bác sĩ Hà kiên quyết không đồng ý. Bác ấy cứ khăng khăng là để đẻ thường.

Đến 6 giờ sáng hết ca của bác sĩ Hưng, thì bác sĩ Hà đồng ý cho mổ. Con trai của bố 3, 2 kg, đủ tháng. Siêu âm hàng kỳ dều khoẻ mạnh. Lúc sinh ra người tím ngắt, thở không nổi. Bác sĩ điều trị Trách nói rằng con có thể bị bệnh tim.

Bố dựa vào tường khóc, bố nhìn con nằm trong lồng kính thở ô-xy mà bố đứng không nổi. Bố chỉ muốn moi tim mình ra cho con trai bố mạnh khoẻ. Bố ngã quỵ xuống sàn bệnh viện ôm mặt khóc từng cơn. Mọi người đỡ bố dậy, khuyên bố bình tĩnh. Bố lấy hết hơi sức run rẩy lấy điện thoại gọi cho bác Hưng, bác Oanh và các ông bà hai bên nội ngoại cầu cứu.

Lúc sau, cũng nhanh mọi người kéo đến vì đều ở quanh đó. Bác Hưng đỡ bố dậy bảo:

– Thôi mày đừng khóc, tao sẽ làm hết sức mình. Nhưng có gì thì mày cũng phải chấp nhận số phận.

Bác Oanh gọi điện nhờ người sang Nhi Thuỵ Điển để phòng tình huống chuyển con sang đấy chạy chữa.

Bà Thoa gọi bà Lan là bác sĩ khoa Nhi. Bà Lan dẫn bố vào gặp mọi người trực ca phòng sơ sinh. Nói rằng bố là em họ, mọi người cố giúp đỡ cho cháu. Còn nhiều người nữa đến phòng sơ sinh nhận con là họ hàng. Các bác sĩ trực bảo:

– Em bé này có người nhà khắp bệnh viện.

Họ bảo bố cứ yên tâm, sẽ chụp phim và gửi mẫu xét nghiệm con sang nhi Thuỵ Điển. Sau đó sẽ hội chẩn.

Bố như kẻ mất hồn, bố chạy về chỗ mẹ con nằm. Hai người sản phụ một giường nằm. Những sản phụ vừa qua ca mổ đang oằn mình vì đau đớn, chỉ nghiêng một chút là rơi xuống đất. Bố ngồi xuống tựa cái ngực vào giường làm thành đỡ cho mẹ con khỏi lăn. Bà bác sĩ khoa sản phụ đi qua. Bố hỏi:

– Cô ơi, sao cái giường góc kia còn trống, không cho vợ cháu nằm?

Bà ấy bảo:

– Chỗ ấy có người đặt rồi!

Bố đẩy mẹ con nằm sâu vào trong đuổi theo bà ấy dúi vào túi áo blu rộng hai trăm:

– Cô cho vợ cháu nằm, lúc nào người ta đến cô trả cũng đuợc. Cháu phải chạy đi xem con cháu thế nào cô ngó giúp vợ cháu một lát.

Bà ấy vẫy tay gọi hai y tá mang xe đến để chuyển mẹ con sang giường trống, lại còn ân cần cúi xuống hỏi gì mẹ con. Bố mới chạy sang khoa sơ sinh bám cửa ngoài nhìn con đang nằm trong lồng kính, dây rợ lằng nhằng với máy móc. Bố lại khóc.

Bố khóc một lát rồi tự nhủ, bố phải gắng hết sức không thể bỏ qua bất cứ điều gì để lo cho con. Bố chạy tìm cô bác sĩ người quen của mẹ. Bố đưa cô ấy một triệu, bảo rằng cứ mỗi ca trực 24 tiếng. Đầu mỗi ca em hãy vào đưa 500. Tuy đã nhờ rồi nhưng em cứ phải đưa họ tiền.

Bố tìm người phụ trách việc xét nghiệm, cô ấy bảo chiều có xe sang Nhi cô ấy đi luôn. Bố đưa cô ấy ba trăm, van xin cô ấy đi tắc xi luôn bây giờ. May cô ấy tử tế cũng nhận lời đi ngay.

Mẹ con gọi điện. Bố chạy về bên mẹ, cố lau hết nước mắt để mẹ con không biết. Mẹ hỏi con mình thế nào. Bố bảo bình thường. Anh phải chạy ra đây một tí, bố chạy vội ra ngoài trước khi nước mắt trằn ra. Bố không thể để cho mẹ con biết trong lúc mẹ con còn đang yếu.

Chiều về có kết quả, con không có bệnh tim gì hết. Chỉ vì mẹ con vỡ ối mấy tiếng mà họ không cho mổ. Cho nên con bị ngạt và viêm phổi.

Con nằm trong lồng kính năm ngày. Hàng ngày bố cầm bình sữa vắt từ vú mẹ ủ trong lòng chạy sang phòng sơ sinh. Mấy hôm ấy trời rất lạnh. Sữa mẹ ra ít, được chút nào bố mang luôn đi chút đó. Cứ thấy bóng dáng áo blu là bố muốn quỳ lạy vì sợ hãi, bố dúi tiền cho bất cứ ai để van xin. Mà bố van xin có thành lời đâu, nghẹn hết, đến từ thứ ba là bố khóc. Mọi người ở đấy đều nhẵn mặt bố cả mấy ca trực.

Trời đổ mưa, bố luôn thủ trong người bình sữa và những cái phong bì chạy đi, chạy lại giữa phòng sản phụ và sơ sinh.

Cuối cùng nhờ ơn Đảng, bác Hồ và tổ tiên phù hộ. Con của bố đã khoẻ mạnh. Hôm bố mang sữa sang, bác sĩ bảo

– Anh không phải mang, cháu khoẻ rồi, chúng tôi cho về với mẹ bây giờ.

Bố mừng lắm, nỗi mừng lớn hơn bất cứ nỗi mừng nào mà bố trải qua hơn ba mươi năm mà bố đã sống. Bố chạy về báo tin cho mẹ, bố kể lại câu chuyện , bố vừa kể vừa lau nước mắt vì sung sướng.

Thời đại này là thời đại của Hồ Chí Minh

Xong bố chạy sang để đón con. Một cô y tá đang đẩy cái xe , cô ấy bế con lên định băng qua làn mưa sang bên mẹ. Bố thấy con khóc, bố đập nhẹ vào con nói.

– Nín đi con, bố đây này!

Thế mà con cũng nín ngay, cô y tá hỏi.

– Con anh số bao nhiêu?

Bố đọc số. Cô ấy nhìn trời mưa ngại ngần rồi nói

– Mưa này vào lấy cái xe nôi cho cháu đi vậy.

Bố lôi ví ra, còn lại tờ một trăm. Bố đút vào túi cô ấy. Con được nằm trong cái xe nôi kính phủ sang bên mẹ. Cô y tá nhìn hồ sơ nói

– Mẹ phường Hàng Mã, bố phường Hàng Buồm à? Gần nhau nhỉ? Em đưa cái số điện thoại này, nếu có cần người tắm cho cháu thì gọi em nhé.

Con thân yêu, con sinh ra ở một thời đại thật là vẻ vang. Thời đại mang tên vị lãnh tụ kính yêu. Hình ảnh vị lãnh tụ này xuất hiện nhiều nhất, hay gặp nhất trên những đồng tiền chúng ta vẫn hay sử dụng hàng ngày.

Sau này bố sẽ con sử dụng nhiều hình ảnh vị lãnh tụ kính yêu này để xin con đi học mẫu giáo. Khi con có mặt lần đầu tiên trên cuộc đời đã gắn liền với vị lãnh tụ anh minh này, khi con bắt đầu đến trường mầm non, tuổi thơ vị lãnh tụ lại cần có mặt. Sau này con đi làm, học nghề hay bất cứ cái gì đó. Con hãy nên nhớ công lao của lãnh tụ Hồ Chí Minh đã mang lại cho nhân dân ta, một thời đại ấm no, hạnh phúc.

Hãy luôn cầm bên mình những tấm hình vị lãnh tụ cao cả đó bất kể lúc nào, sẽ giúp con rất nhiều trên cuộc đời. Đây là lời dạy đầu tiên của bố. Cái mà bố đúc kết ở cuộc đời. Để con ghi nhớ lời dạy đầu tiên này. Bố đặt tên con là Bùi Minh Huấn…

tqvn2004 gửi hôm Thứ Ba, 25/08/2009
Bạn đánh giá bài viết này thế nào?

Khách gửi lúc 11:48, 26/08/2009 – mã số 4060

Ở Việt Nam hiện nay, người nghèo sợ nhất là bệnh tật. Khắp nơi đều khốn khổ, bước vào bệnh viện thì càng thấy rõ hơn cái xã hội chủ nghĩa nó ưu việt như … địa ngục. Thật kinh khủng. 2,3 người nằm một giường là chuyện thường đã xẩy ra. Nhất là khi tôi đến thăm một người quen lâm bệnh ở viện Ung bướu, chen chúc và khổ sở đến mức ông bệnh nhân này cứ nằng nặc đòi về nhà để uống thuốc chuột tự sát.
Tôi liền móc tiền của mình ra, dúi vào tay ông vài triệu để an ủi phần nào, ông không nhận, ông bảo chết sướng hơn. Vì nếu ông về nhà ( trọ, chứ làm gì có nhà riêng), đỡ cơn đau là phải chạy xe ôm nuôi hai đứa con và phụ vợ trả tiền trọ với giá điện, nước cắt cổ. Trước khi chia tay, ông khóc, chịu nhận của tôi một bịch nho đen ( theo lời ông là cả đời chưa dám ăn một trái, vì giá 150 ngàn VND 1 kí), vì ông sợ tôi buồn. Ông thì thầm ” Đứa con gái lớn của tui nói, nó sẽ bán trinh cho một giám đốc doanh nghiệp nhà nước giàu có, sẽ lo tiền trị bệnh cho bố…”.
Hàng triệu gia đình có hoàn cảnh như thế ở VN hiện nay, họ đều tuyệt vọng, phó mặc số phận cho trời đất chứ chẳng biết ngày mai ra sao. Bọn cán bộ đảng viên thì bây giờ mặc sức vơ vét, chúng đâu thèm để ý tới dân mình sống chết ra sao. Bọn “quái y” trong các bệnh viện thì như người máy, câu đầu tiên là “tiền đâu”!
Nói cho công bằng, nhiều tờ báo vẫn xót xa, biết thương dân, hoặc nhiều cơ sở từ thiện cá nhân vẫn cố gắng giúp dân chia sẻ nỗi đau thiếu thốn, nhưng không thể là giải pháp lâu dài. Còn cái nhà nước chết tiệt này thì, thi thoảng trống kèn từ thiện lấy tiếng, không ai ngửi được, thậm chí chúng còn ăn chặn tiền tết của người đói rách, lập quỹ đen, quỹ đỏ lừa nhau. Khốn nạn nhất là cái ổ ung thư gọi là Mặt trận tổ quốc, tổ chim, trước đây do tay đại gian tham Phạm Thế Duyệt cầm đầu. Mặt dày như mo cau, cái mặt trận này bây giờ đi tới đâu là dân chửi như chửi chó, không thèm hợp tác. Dân ta rất tỉnh đòn, họ đến làm từ thiện trực tiếp với đối tượng nghèo, chẳng thèm đưa tiền từ thiện cho nhà nước nữa. Mấy công ty lên truyền hình làm từ thiện cũng chỉ để đánh bóng tên tuổi, ai cũng thấy lố bịch và không tin cậy.
Dân ta bây giờ bảo nhau rằng, đến cái thi hài của ông Hồ, chúng nó còn bu bám vào để ăn uống, trục lợi, làm bùa phép để giữ ghế ăn bẩn lâu dài, huống chi xác của dân ta hoặc mồ mả dân ta, chúng chỉ xem là con muỗi!
( Quần một ống)

Khách gửi lúc 21:35, 25/08/2009 – mã số 4039
Khách viết:

Em đọc bài này mà muốn khóc vì thương dân mình quá. Em sinh con bên Đan Mạch không phải trả một xu nào mà bà đỡ, bác sỹ, y tá ở đây chăm sóc mình bất kể giờ giấc rất tận tình, tình cảm lắm, nhiều khi người thân cũng không thể chăm mình hơn được thế.

Chính xác ra là bác sỹ, y tá, bà đỡ Đan Mạch được chính phủ trả tiền, và tiền đó lấy từ thuế của người dân, trong đó có cả những người Việt Nam sang đó học tập và làm việc. Nếu đi làm có luơng cao hơn một mức nào đó, thì bắt đầu phải đóng thuế, thuế khá cao, tới 40-50% lận.

Nhưng những đồng tiền thuế đó được chi một cách trung thực và minh bạch cho các dịch vụ công, trong đó có y tế. Bác sỹ được trả lương tốt, họ phục vụ người bệnh tận tình theo đúng tinh thần “lương y như từ mẫu”. Ở Việt Nam, chính phủ hoạt động kém hiệu quả hơn, tham nhũng và lãng phí lan tràn, khiến người ta không tin vào việc đóng thuế. Người ta trốn thuế, thất thu thuế, thì không có tiền để nâng mức lương bác sỹ lên; khi đó bác sỹ và y tá đương nhiên phải “kiếm ăn” từ bệnh nhân. Cả hệ thống như một vòng tròn luẩn quẩn đi tới tha hóa. Vai trò của chính quyền quản lý cũng mờ nhạt đi, mà y đức cũng xuống cấp, những thứ vô đạo đức lên ngôi. Nói tóm lại là tính nhân bản của xã hội không còn, như trong trường hợp của Người Buôn Gió…

Khách gửi lúc 21:23, 25/08/2009 – mã số 4036

Người buôn gió suy nghĩ kĩ chưa,nếu sinh con nữa thì sinh ở đâu? hả. Dám nói lên sự thật mà ở đâu trên nước việt nam này đâu cũng thế mà. CÂM ĐIẾC

Khách gửi lúc 20:46, 25/08/2009 – mã số 4034

Chuyện của bác sao giống của tôi quá , nhưng bác hạnh phuc là bao vệ đươc tánh mang đứa con của mình . Năm 1991 cũng vì eo hẹp tiền bạc và sự chậm trể của những vị ” lương y nhu từ mẫu ” mà đứa con gái đầu lòng của tôi không được ra đời để sống dưới cái thời đại vẻ vang nhất như bạn đã nói .
Ôi ! một thời đại quá vẻ vang cho dân tộc Việt Nam

Re: Người Buôn Gió – Thư viết cho con trai (12-2005)
Khách gửi lúc 19:55, 25/08/2009 – mã số 4033

Em đọc bài này mà muốn khóc vì thương dân mình quá. Em sinh con bên Đan Mạch không phải trả một xu nào mà bà đỡ, bác sỹ, y tá ở đây chăm sóc mình bất kể giờ giấc rất tận tình, tình cảm lắm, nhiều khi người thân cũng không thể chăm mình hơn được thế.

http://danluan.org/node/2418

http://petercuongkt.multiply.com/journal/item/355

http://diendanctm.blogspot.com/2011/06/thu-viet-cho-con-trai.html

Written by doclaibaibao

Tháng Bảy 14, 2011 lúc 5:33 sáng

Posted in MEDICINE

Bình luận về bài viết này