ĐỌC LẠI BÀI BÁO

Just another WordPress.com site

Archive for the ‘ĐỂ XEM THÊM’ Category

New South Wales

leave a comment »

 

 

 

New South Wales

From Wikipedia, the free encyclopedia
 
 
Not to be confused with South Wales.
“NSW” redirects here. For the historical region of Canada, see New Britain (Canada). For other uses, see NSW (disambiguation).

Coordinates32°0′S 147°0′E

New South Wales
Flag of  New South Wales Coat of arms of  New South Wales
Flag Coat of arms
Slogan or nickname: First State, Premier State
Motto(s): “Orta Recens Quam Pura Nites”
(Newly Risen, How Brightly You Shine)
Map of Australia with  New South Wales highlighted
Other Australian states and territories
Capital Sydney
Demonym New South Welshmen[1][2]
Government Constitutional monarchy
 – Governor Marie Bashir
 – Premier Barry O’Farrell (LP)
Australian State
 – Established as Colony 26 January 1788
 – Responsible Government 1856
 – Became State 1 January 1901
 – Australia Act 3 March 1986
Area  
 – Total  809,444 km² (5th)
312,528 sq mi
 – Land 800,642 km2
309,130 sq mi
 – Water 8,802 km2 (1.09%)
3,398 sq mi
Population (End of March 2012[3])
 – Population  7,272,800 (1st)
 – Density  9.12/km2 (3rd)
23.6 /sq mi
Elevation  
 – Highest Mount Kosciuszko
2,228 m (7,310 ft)
Gross State Product (2010–11)
 – Product ($m)  $419.9 billion[4] (1st)
 – Product per capita  $57,828 (4th)
Time zone UTC+10 (AEST)
UTC+11 (AEDT)
UTC+9:30 (ACST)
(Broken Hill)
UTC+10:30 (ACDT)
(Broken Hill)
UTC+10:30 (LHST)
(Lord Howe Island)
UTC+11:00 (LHDT)
(Lord Howe Island)
Federal representation
 – House seats 48/150
 – Senate seats 12/76
Abbreviations  
 – Postal NSW
 – ISO 3166-2 AU-NSW
Emblems  
 – Floral Waratah
(Telopea speciosissima)[5]
 – Animal Platypus
(Ornithorhynchus anatinus)
 – Bird Kookaburra
(Dacelo gigas)
 – Fish Blue groper
(Achoerodus viridis)
 – Gemstone Black Opal
 – Colours Sky blue
(Pantone 291)[6]
Web site www.nsw.gov.au

New South Wales and its highways

285 kg (628 lb) gold nugget unearthed in 1872 from Hill End during the Gold Rush

New South Wales (abbreviated as NSW) is a state in the east of Australia. It is bordered by QueenslandVictoria and South Australia to the north, south and west respectively. To the east, the state is bordered by the Tasman Sea, which forms part of the Pacific Ocean. New South Wales surrounds the whole of the Australian Capital Territory. New South Wales’ capital city is Sydney, which is also the state’s most populous city. As of March 2012, the estimated population was 7,272,800, which was 34.5% of the population of Australia, making it Australia’s most populous state. Inhabitants of New South Wales are referred to as New South Welshmen.[1][2]

The colony of New South Wales was founded in 1788 and originally comprised much of the Australian mainland, as well as Lord Howe IslandNew ZealandNorfolk Island andVan Diemen’s Land in addition to the area currently referred to as the state of New South Wales, which was formed during Federation in 1901. During the 19th century, large areas were successively separated to form the British colonies of Tasmania(established as a separate colony named Van Diemen’s Land in 1825), South Australia (1836), New Zealand (1849),[7] Victoria (1851) and Queensland (1859).

History[edit source | editbeta]

Aborigines (indigenous people)[edit source | editbeta]

The original inhabitants of the area were Aboriginal tribes who arrived in Australia approximately 40,000 to 60,000 years ago.

1788 British settlement[edit source | editbeta]

The European discovery of New South Wales was made by Captain James Cookduring his 1770 survey along the unmapped eastern coast of the Dutch-named continent of New Holland, now Australia. In his original journal(s) covering the survey, in triplicate to satisfy Admiralty Orders, Cook first named the land “New Wales”. However, in the copy held by the Admiralty, he “revised the wording” to “New South Wales”.[8]

The first British settlement was made by what is known in Australian history as the First Fleet; this was led by Captain Arthur Phillip, who assumed the role of governor of the settlement on arrival in 1788 until 1792.[9][10]

After years of chaos, anarchy and the overthrow of Governor William Bligh, a new governor, Lieutenant-Colonel (later Major-General) Lachlan Macquarie, was sent from Britain to reform the settlement in 1809.[11] During his time as governor, Macquarie commissioned the construction of roads, wharves, churches and public buildings, sent explorers out from Sydney and employed a planner to design the street layout of Sydney. Macquarie’s legacy is still evident today.

Mid-1800s[edit source | editbeta]

During the 19th century, large areas were successively separated to form the British colonies of Tasmania (proclaimed as separate colony named Van Diemen’s Land in 1825), South Australia (1836), Victoria (1851) and Queensland (1859). Responsible government was granted to the New South Wales colony in 1855. Following the Treaty of WaitangiWilliam Hobson declared British sovereignty over New Zealand in 1840. In 1841, it was separated from the Colony of New South Wales to form the new Colony of New Zealand.

Charles Darwin visited Australia in January 1836 and in “The Voyage of the Beagle” (chapter 19 of the 11th edition) records his hesitations about and fascination with New South Wales, including his speculations about the geological origin and formation of the great valleys, the aboriginal population, the situation of the convicts, and the future prospects of the country.

1901 Federation of Australia[edit source | editbeta]

At the end of the 19th century, the movement toward federation between the Australian coloniesgathered momentum. Conventions and forums involving colony leaders were held on a regular basis. Proponents of New South Wales as a free trade state were in dispute with the other leading colony Victoria, which had a protectionist economy. At this time customs posts were common on borders, even on the Murray River.

Travelling from NSW to Victoria in those days was very difficult. Supporters of federation included the NSW premier Sir Henry Parkes whose 1889 Tenterfield Speech (given in Tenterfield) was pivotal in gathering support for NSW involvement. Edmund Barton, later to become Australia’s first Prime Minister, was another strong advocate for federation and a meeting held in Corowa in 1893 drafted an initial constitution.

In 1898 popular referendums on the proposed federation were held in NSW, Victoria, South Australia and Tasmania. All votes resulted in a majority in favour, but the NSW government under Premier George Reid (popularly known as “yes–no Reid” because of his constant changes of opinion on the issue) had set a requirement for a higher “yes” vote than just a simple majority which was not met.

In 1899 further referendums were held in the same states as well as Queensland (but not Western Australia). All resulted in yes votes with majorities increased from the previous year. NSW met the conditions its government had set for a yes vote. As a compromise to the question on where the capital was to be located, an agreement was made that the site was to be within NSW but not closer than 100 miles (161 km) from Sydney, while the provisional capital would be Melbourne. Eventually the area that now forms the Australian Capital Territory was ceded by NSW when Canberra was selected.

Early 20th century[edit source | editbeta]

In the years after World War I, the high prices enjoyed during the war fell with the resumption of international trade. Farmers became increasingly discontented with the fixed prices paid by the compulsory marketing authorities set up as a wartime measure by the Hughesgovernment. In 1919 the farmers formed the Country Party, led at national level by Earle Page, a doctor from Grafton, and at state level byMichael Bruxner, a small farmer from Tenterfield.

The Great Depression, which began in 1929, ushered a period of political and class conflict in New South Wales. The mass unemployment and collapse of commodity prices brought ruin to both city workers and to farmers. The beneficiary of the resultant discontent was not theCommunist Party, which remained small and weak, but Jack Lang‘s Labor populism. Lang’s second government was elected in November 1930 on a policy of repudiating New South Wales’ debt to British bondholders and using the money instead to help the unemployed through public works. This was denounced as illegal by conservatives, and also by James Scullin‘s federal Labor government. The result was that Lang’s supporters in the federal Caucus brought down Scullin’s government, causing a second bitter split in the Labor Party. In May 1932 the Governor, Sir Philip Game dismissed his government. The subsequent election was won by the conservative opposition.

Japanese POW camp in Cowra, 1944, several weeks before the Cowra breakout

By the outbreak of World War II in 1939, the differences between New South Wales and the other states that had emerged in the 19th century had faded as a result of federation and economic development behind a wall of protective tariffs.[citation needed] New South Wales continued to outstrip Victoria as the centre of industry, and increasingly of finance and trade as well.[citation needed] Labor returned to office under the moderate leadership of William McKell in 1941 and stayed in power for 24 years. World War II saw another surge in industrial development to meet the needs of a war economy, and also the elimination of unemployment.

Post-war period[edit source | editbeta]

Labor stayed in power until 1965. Towards the end of its term in power it announced a plan for the construction of an opera/arts facility on Bennelong Point. The design competition was won by Jørn Utzon. Controversy over the cost of what would eventually become the Sydney Opera Housebecame a political issue and was a factor in the eventual defeat of Labor in 1965 by the conservative Liberal Party led by Sir Robert Askin. Sir Robert remains a controversial figure with supporters claiming him to be reformist especially in terms of reshaping the NSW economy. Others though, regard the Askin era as synonymous with corruption with Askin the head of a network involving NSW police and SP bookmaking (Goot).

In the late 1960s, a secessionist movement in the New England region of the state led to a referendum on the issue. The new state would have consisted of much of northern NSW including Newcastle. The referendum was narrowly defeated and, as of 2010, there are no active or organised campaigns for new states in NSW.

Askin’s resignation in 1975 was followed by a number of short lived premierships by Liberal Party leaders. When a general election came in 1976 the ALP under Neville Wran were returned to power. Wran was able to transform this narrow one seat victory into landslide wins (known as Wranslide) in 1978 and 1981.[citation needed]

The Sydney Opera House was completed in 1973 and has become a World Heritage Site.

After winning a comfortable though reduced majority in 1984, Wran resigned as premier and left parliament. His replacement Barrie Unsworth struggled to emerge from Wran’s shadow and lost a 1988 election against a resurgent Liberal Party led by Nick Greiner. Unsworth was replaced as ALP leader by Bob Carr. Initially Greiner was a popular leader instigating reform such as the creation of the Independent Commission Against Corruption (ICAC). Greiner called a snap election in 1991 which the Liberals were expected to win. However the ALP polled extremely well and the Liberals lost their majority and needed the support of independents to retain power.

Greiner was accused (by ICAC) of corrupt actions involving an allegation that a government position was offered to tempt an independent (who had defected from the Liberals) to resign his seat so that the Liberal party could regain it and shore up its numbers. Greiner resigned but was later cleared of corruption. His replacement as Liberal leader and Premier was John Faheywhose government secured Sydney the right to host the 2000 Summer Olympics. In the 1995 election, Fahey’s government lost narrowly and the ALP under Bob Carr returned to power.

Like Wran before him Carr was able to turn a narrow majority into landslide wins at the next two elections (1999 and 2003). During this era, NSW hosted the 2000 Sydney Olympics which were internationally regarded as very successful, and helped boost Carr’s popularity. Carr surprised most people by resigning from office in 2005. He was replaced by Morris Iemma, who remained Premier after being re-elected in theMarch 2007 state election, until he was replaced by Nathan Rees in September 2008.[12] Rees was subsequently replaced by Kristina Keneallyin December 2009.[13] Keneally’s government was defeated at the 2011 state election and Barry O’Farrell became Premier on 28 March.

Government[edit source | editbeta]

New South Wales Parliament House

Executive authority is vested in the Governor of New South Wales, who represents and is appointed by Queen Elizabeth II. The current Governor is Marie Bashir. The Governor commissions as Premier the leader of the parliamentary political party that can command a simple majority of votes in the Legislative Assembly. The Premier then recommends the appointment of other Members of the two Houses to the Ministry, under the principle of responsible or Westminster government. It should be noted, however, that as in other Westminster systems, there is no constitutional requirement in NSW for the Government to be formed from the Parliament—merely convention. The Premier is Barry O’Farrell of the Liberal Party.[13]

Constitution[edit source | editbeta]

The form of the Government of New South Wales is prescribed in its Constitution, which dates from 1856, although it has been amended many times since then. Since 1901 New South Wales has been a state of the Commonwealth of Australia, and the Australian Constitution regulates its relationship with the Commonwealth.

Under the Australian Constitution, New South Wales ceded certain legislative and judicial powers to the Commonwealth, but retained independence in all other areas. The New South Wales Constitution says: “The Legislature shall, subject to the provisions of the Commonwealth of Australia Constitution Act, have power to make laws for the peace, welfare, and good government of New South Wales in all cases whatsoever.”

Parliament[edit source | editbeta]

The State Parliament is composed of the Sovereign and two houses: the Legislative Assembly (lower house), and the Legislative Council(upper house). Elections are held every four years on the fourth Saturday of March, the most recent being on 26 March 2011. At each election one member is elected to the Legislative Assembly from each of 93 electoral districts and half of the 42 members of the Legislative Council are elected by a statewide electorate.

Local government[edit source | editbeta]

New South Wales is divided into 152 local government areas. In addition, there is also the Unincorporated Far West Region which is not part of any local government area, in the sparsely inhabited Far West, and Lord Howe Island, which is also unincorporated but self-governed by the Lord Howe Island Board.

Emergency services[edit source | editbeta]

New South Wales is policed by the New South Wales Police Force, a statutory authority. Established in 1862, the NSW Police Force investigates Summary and Indictable offences throughout the State of New South Wales. The state has two fire services: the volunteer basedNew South Wales Rural Fire Service, which is responsible for the majority of the state, and the Fire and Rescue NSW, a government agency responsible for protecting urban areas. There is some overlap due to suburbanisation. Ambulance services are provided through theAmbulance Service of New South Wales. Rescue services (i.e. vertical, road crash, confinement) are a joint effort by all emergency services, with Ambulance Rescue, Police Rescue Squad and Fire Rescue Units contributing. Volunteer rescue organisations include the Australian Volunteer Coast GuardState Emergency Service (SES), Surf Life Saving New South Wales and Volunteer Rescue Association (VRA).

Demographics[edit source | editbeta]

Population[edit source | editbeta]

The estimated population of New South Wales at the end of June 2010 was 7.24 million people. The population grew by 1.5% over the preceding year,[14] lower than the national rate of 1.7%.

The principal ancestries of New South Wales’s residents (as surveyed in 2011) are:[15]

  • 25.0% Australian
  • 24.2% English
  • 7.4% Irish
  • 6.0% Scottish
  • 4.3% Chinese

62.9% of NSW’s population is based in Sydney.[16]

A portion of the eastern end of theNewcastle foreshore
Lookout over Wollongong from theIllawarra escarpment
Rank Statistical Division/District June 2007 Population[17]
1 Sydney 4,336,374
2 Newcastle 523,662
3 Wollongong 280,159
4 Maitland 61,431
5 Wagga Wagga 56,147
6 Tweed Heads 53,650
7 Coffs Harbour 50,726
8 Tamworth 44,970
9 Albury 44,787
10 Port Macquarie 42,042
11 Orange 37,333
12 Queanbeyan 36,331
13 Dubbo 36,150
14 NowraBomaderry 32,556
15 Bathurst 32,385
16 Lismore 31,865

Transport[edit source | editbeta]

Passage through New South Wales is vital for cross-continent transport. Rail and road traffic from Brisbane (Queensland) to Perth (Western Australia), or to Melbourne (Victoria) must pass through New South Wales.

Railways[edit source | editbeta]

The majority of railways in New South Wales are currently operated by the state government. Some lines began as branch-lines of railways starting in other states. For instance, Balranald near the Victorian border was connected by a rail line coming up from Victoria and into New South Wales. Another line beginning in Adelaide crossed over the border and stopped at Broken Hill.

Railways management are conducted by Sydney Trains and NSW TrainLink[18] which maintain rolling stock. Sydney Trains operates trains within Sydney while NSW TrainLink operates outside Sydney, intercity, country and interstate services.

Roads[edit source | editbeta]

Major roads are the concern of both federal and state governments. The latter maintains these through the Department of Roads and Maritime Services, formerly the Roads and Traffic Authority, and before that, the Department of Main Roads (DMR).

The main roads in New South Wales are

Other roads are usually the concern of the RTA and/or the local government authority.

Air[edit source | editbeta]

Kingsford Smith Airport (commonly Sydney Airport, and locally and erroneously referred to as Mascot Airport), located in the southern Sydney suburb of Mascot is the major airport for not just the state but the whole nation. It is a hub for Australia’s national airline Qantas.

Other airlines serving regional New South Wales include:[19]

Ferries[edit source | editbeta]

The state government through Sydney Ferries operates ferries within Sydney Harbour and the Parramatta River. It also has a ferry service within Newcastle.[25] All other ferry services are privately operated.[26]

Spirit of Tasmania ran a commercial ferry service between Sydney and Devonport, Tasmania. This service was terminated in 2006.[27]

Private boat services operated between South Australia, Victoria and New South Wales along the Murray and Darling Rivers but these only exist now as the occasional tourist paddle-wheeler service.[28]

Education[edit source | editbeta]

The Sydney Grammar School, established in 1854, is the oldest secondary school still in use in Sydney CBD.

Primary and secondary[edit source | editbeta]

The NSW school system comprises a kindergarten to year 12 system with primary schooling up to year 6 and secondary schooling between year 7 and 12. Schooling is compulsory until age 17.[29]

Primary and secondary schools include government and non-government schools. Government schools are further classified as comprehensive and selective schools. Non-government schools include Catholic schools, other denominational schools, and non-denominational independent schools.

Typically, a primary school provides education from kindergarten level to year 6. A secondary school, usually called a “high school”, provides education from years 7 to 12. Secondary collegesare secondary schools which only cater for years 11 and 12.

The government classifies the 13 years of primary and secondary schooling into six stages, beginning with early stage 1 (Kindergarten) and ending with stage 6 (years 11 and 12).

School Certificate[edit source | editbeta]

Main article: School Certificate

The School Certificate was awarded by the Board of Studies to students at the end of Year 10. The Board of Studies administered five external tests in English-literacy, Mathematics, Science, Australian History, Geography, Civics and Citizenship. The tests were designed to grade a student on their ability. The results of this test were categorised into bands 1 through to 6 with band 1 as the lowest and band 6 as the highest.[30] Adrian Piccoli the NSW Education Minister confirmed that School Certificate tests would not continue after 2011.[31]

Higher School Certificate[edit source | editbeta]

The Higher School Certificate (HSC) is the usual Year 12 leaving certificate in NSW. Most students complete the HSC prior to entering the workforce or going on to study at university or TAFE (although the HSC itself can be completed at TAFE). The HSC must be completed for a student to get an Australian Tertiary Admission Rank (formerly Universities Admission Index), which determines the students rank against fellow students who completed the Higher School Certificate.

Tertiary[edit source | editbeta]

The University of Sydney, established in 1850, is the oldest university in Australia

Eleven universities primarily operate in New South Wales. Sydney is home to Australia’s first university, the University of Sydney founded in 1850, and is the largest and highest ranked university in New South Wales.[32][33] Other universities include the University of New South WalesMacquarie University, the University of Technology, Sydney and the University of Western Sydney. The Australian Catholic University has two of its six campuses in Sydney, and the privateUniversity of Notre Dame Australia also operates a secondary campus in the city.

Outside Sydney, the leading universities are the University of Newcastle and the University of Wollongong. Armidale is home to the University of New England, and Charles Sturt University andSouthern Cross University have campuses spread across cities in the state’s south-west and north coast respectively.

The public universities are state government agencies, however they are largely regulated by the federal government, which also administers their public funding. Admission to NSW universities is arranged together with universities in the Australian Capital Territory by another government agency, the Universities Admission Centre.

Primarily vocational training is provided up the level of advanced diplomas is provided by the state government’s ten Technical and Further Education (TAFE) institutes. These institutes run courses in over 130 campuses throughout the state.

Geography and ecology[edit source | editbeta]

New South Wales is bordered on the north by Queensland, on the west by South Australia, on the south by Victoria and on the east by the Tasman Sea. The Australian Capital Territory and theJervis Bay Territory form a separately administered entity that is bordered entirely by New South Wales. The state can be divided geographically into four areas. New South Wales’ three largest cities, Sydney, Newcastle and Wollongong, lie near the centre of a narrow coastal strip extending from cool temperate areas on the far south coast to subtropical areas near the Queensland border.

Byron Bay beach in northern New South Wales

The Illawarra region is centred on the city of Wollongong, with the ShoalhavenEurobodalla and the Sapphire Coast to the south. The Central Coastlies between Sydney and Newcastle, with the Mid North Coast and Northern Rivers regions reaching northwards to the Queensland border. Tourism is important to the economies of coastal towns such as Coffs HarbourLismoreNowra and Port Macquarie, but the region also produces seafood, beef, dairy, fruit, sugar cane and timber.

The Great Dividing Range extends from Victoria in the south through New South Wales to Queensland, parallel to the narrow coastal plain. This area includes the Snowy Mountains, theNorthernCentral and Southern Tablelands, the Southern Highlands and the South West Slopes. Whilst not particularly steep, many peaks of the range rise above 1,000 metres (3,281 ft), with the highest Mount Kosciuszko at 2,229 m (7,313 ft). Skiing in Australia began in this region atKiandra around 1861. The relatively short ski season underwrites the tourist industry in the Snowy Mountains. Agriculture, particularly the wool industry, is important throughout the highlands. Major centres include ArmidaleBathurstBowralGoulburnInverellOrangeQueanbeyan andTamworth.

There are numerous forests in New South Wales, with such tree species as Red Gum Eucalyptus and Crow Ash (Flindersia australis), being represented.[34] Forest floors have a diverse set of understory shrubs and fungi. One of the widespread fungi is Witch’s Butter (Tremella mesenterica).[35]

The western slopes and plains fill a significant portion of the state’s area and have a much sparser population than areas nearer the coast. Agriculture is central to the economy of the western slopes, particularly the Riverina region and Murrumbidgee Irrigation Area in the state’s south-west. Regional cities such as AlburyDubboGriffith and Wagga Wagga and towns such as DeniliquinLeeton and Parkes exist primarily to service these agricultural regions. The western slopes descend slowly to the western plains that comprise almost two-thirds of the state and are largely arid or semi-arid. The mining town of Broken Hill is the largest centre in this area.[36]

One possible definition of the centre for New South Wales is located 33 kilometres (21 mi) west-north-west of Tottenham.[37]

Climate[edit source | editbeta]

Over half of New South Wales is arid to semi arid. However, most areas in the eastern portion have a temperate climate with higher rainfall, ranging from humid subtropical on the northern coast and oceanic on the southern coast. The Snowy Mountains region in the south-east has analpine climate/highland climate, with cool to cold weather all year around and snowfalls in the winter.

The mean temperature is generally moderate, although extremes of heat and cold can occur. In particular, very high temperatures occur in the northwest and very cold temperatures on the Southern Tablelands. The climate of the coast is influenced by the warm waters of the Tasman Sea, which usually keep the region free from extremes of temperature and provide moisture to increase rainfall; the annual rainfall at the coast ranges from about 750 millimetres (30 in) in the south to 2,000 millimetres (79 in) in the north. The hottest temperatures in the State mostly occur in the far northwest, where the annual mean rainfall drops below 200 millimetres (8 in).[38]

The highest maximum temperature recorded was 49.7 °C (121 °F) at Menindee in the west of the state on 10 January 1939. The lowest minimum temperature was −23 °C (−9 °F) at Charlotte Pass in the Snowy Mountains on 29 June 1994. This is also the lowest temperature recorded in the whole of Australia excluding the Antarctic Territory.[39]

Economy[edit source | editbeta]

The Sydney Harbour Bridge is an important tourist attraction for New South Wales.

Port Kembla is notable for its steelworks industry, with many ships utilising the port.

Since the 1970s, New South Wales has undergone an increasingly rapid economic and social transformation.[citation needed] Old industries such as steel and shipbuilding have largely disappeared; although agriculture remains important, its share of the state’s income is smaller than ever before.[citation needed]

New industries such as information technology and financial services are largely centred in Sydney and have risen to take their place, with many companies having their Australian headquarters in Sydney CBD.[citation needed] In addition, the Macquarie Park area of Sydney has attracted the Australian headquarters of many information technology firms.

Coal and related products are the state’s biggest export. Its value to the state’s economy is over A$5 billion, accounting for about 19% of all exports from NSW.[40]

Tourism has also become important, with Sydney as its centre, also stimulating growth on the North Coast, around Coffs Harbour and Byron Bay.[citation needed] Tourism is worth over $40 billion to the New South Wales economy and employs 4.8% of the workforce.[41] In 2007, then-Premier of New South Wales Morris Iemma established Events New South Wales to “market Sydney and NSW as a leading global events destination”.

New South Wales had a Gross State Product in 2010–11 (equivalent to Gross Domestic Product) of $419.9 billion which equalled $57,828 per capita.[42]

On 9 October 2007, NSW announced plans to build a 1,000 MW bank of wind powered turbines. The output of these is anticipated to be able to power up to 400,000 homes. The cost of this project will be $1.8 billion for 500 turbines.[43] On 28 August 2008, the New South Wales cabinet voted to privatise electricity retail, causing 1,500 electrical workers to strike after a large anti-privatisation campaign.[44]

The NSW business community is represented by the NSW Business Chamber which has 30,000 members.

Agriculture[edit source | editbeta]

Agriculture is spread throughout the eastern two-thirds of New South Wales. Cattle, sheep and pigs are the predominant types of livestock produced in NSW and they have been present since their importation during the earliest days of European settlement. Economically the state is the most important state in Australia, with about one-third of the country’s sheep, one-fifth of its cattle, and one-third of its small number of pigs. New South Wales produces a large share of Australia’s hay, fruit, legumeslucerne, maize, nuts, wool, wheat, oats, oilseeds (about 51%), poultry, rice (about 99%),[45] vegetables, fishing including oyster farming, and forestry including wood chips.[46] Bananas and sugar are grown chiefly in the Clarence, Richmond and Tweed River areas.

Wools are produced on the Northern Tablelands as well as prime lambs and beef cattle. The cotton industry is centred in the Namoi Valley in northwestern New South Wales. On the central slopes there are many orchards, with the principal fruits grown being apples, cherries and pears.

Approximately 40,200 ha of vineyards lie across the eastern region of the state, with excellent wines produced in the Hunter Valley, with theRiverina being the largest wine producer in New South Wales.[47] Australia’s largest and most valuable Thoroughbred horse breeding area is centred on Scone in the Hunter Valley.[48] The Hunter Valley is the home of the world famous Coolmore,[49] Darley and Kia-Ora Thoroughbredhorse studs.

About half of Australia’s timber production is in New South Wales. Large areas of the state are now being replanted with eucalyptus forests.

The Hunter Valley is known for its wineries.

National parks[edit source | editbeta]

New South Wales has more than 780 national parks and reserves covering more than 8% of the state.[50] These parks range from rainforests, spectacular waterfalls, rugged bush to marine wonderlands and outback deserts, including World Heritage areas.[51]

The Royal National Park on the southern outskirts of Sydney became Australia’s first National Park when proclaimed on 26 April 1879. Originally named The National Park until 1955, this park was the second National Park to be established in the world after Yellowstone National Park in the U.S. Kosciuszko National Park is the largest park in state encompassing New South Wales’ alpine region.[52]

The National Parks Association was formed in 1957 to create a system of national parks all over New South Wales which lead to the formation of the National Parks and Wildlife Service in 1967.[53] This government agency is responsible for developing and maintaining the parks and reserve system, and conserving natural and cultural heritage, in the state of New South Wales. These parks preserve special habitats, plants and wildlife, such as the Wollemi National Park where the Wollemi Pine grows and areas sacred to Australian Aboriginals such as Mutawintji National Park in western New South Wales.

Sport[edit source | editbeta]

ANZ Stadium, Sydney – home of the NRL Grand Final

Throughout Australian history, NSW sporting teams have been very successful in both winning domestic competitions and providing players to the Australian national teams.

The largest sporting competition in the state is the National Rugby League, which expanded from the New South Wales Rugby League and Australian Rugby Leagues whose headquarters are in Sydney. The state is represented by the The ‘Blues’ in the traditional State of Origin series. Sydney is the spiritual home of Australian rugby league and to 9 of the 16 NRL teams: (Sydney RoostersSouth Sydney RabbitohsParramatta EelsCronulla-Sutherland SharksWests Tigers,Penrith PanthersCanterbury Bulldogs and Manly-Warringah Sea Eagles), as well as being the northern home of the St George Illawarra Dragons, which is half-based in Wollongong. A tenth team, the Newcastle Knights is located in Newcastle. The City vs Country Origin match is also taken to various regional cities around the state.

The state is represented by four teams in soccer‘s A-LeagueSydney FC (the inaugural champions in 2005–06), the Western Sydney Wanderers FC, the Central Coast Mariners, based at Gosford and theNewcastle United Jets (2007–08 A League Champions). Australian rules football has historically not been strong in New South Wales outside the Riverina region. However, the Sydney Swans relocated from South Melbourne in 1982 and their presence and success since the late 1990s has raised the profile of Australian rules football, especially after their AFL premiership in 2005. A second NSW AFL club, the Greater Western Sydney Giants, entered the competition in 2012. Other teams in national competitions include basketball’s Sydney Kings, Sydney Uni Flames, rugby union’s NSW Waratahs and netball’s Sydney Swifts.

The Sydney Cricket Ground at the 4th Australia vs India test, 2004

Sydney was the host of the 2000 Summer Olympics and the1938 British Empire Games. The Olympic Stadium, now known as ANZ Stadium is the scene of the annual NRL Grand Final. It also regularly hosts State of Origin matches and rugby union internationals, and hosted the final of the 2003 Rugby World Cup and the football World Cup qualifier between Australia andUruguay.

The main summer sport is cricket and the SCG hosts the ‘New Year’ cricket Test match from 2–6 January each year, and is also one of the sites for the finals of the One Day International series. The NSW Blues play in the Ford Ranger Cup and Sheffield Shield cricket competitions. The annual Sydney to Hobart Yacht Race begins in Sydney Harbour on Boxing Day. The climax of Australia’s touring car racing series is theBathurst 1000, held near the city of Bathurst.

The popular equine sports of campdrafting and polocrosse were developed in New South Wales and competitions are now held across Australia. Polocrosse is now played in many overseas countries.

Major professional teams include:

Culture[edit source | editbeta]

The Big Golden Guitar inTamworth represents the city’s country music culture.

As Australia’s most populous state, New South Wales is home to a number of cultural institutions of importance to the nation. In music, New South Wales is home to the Sydney Symphony Orchestra, Australia’s busiest and largest orchestra. Australia’s largest opera company, Opera Australia, is headquartered in Sydney. Both of these organisations perform a subscription series at the Sydney Opera House. Other major musical bodies include the Australian Chamber Orchestra. Sydney is host to theAustralian Ballet for its Sydney season (the ballet is headquartered in Melbourne). Apart from the Sydney Opera House, major musical performance venues include the City Recital Hall and the Sydney Town Hall.

New South Wales is home to a number of major art galleries. The Art Gallery of New South Wales(AGNSW), houses a significant collection of Australian art, while the Museum of Contemporary Art, Sydneyfocuses on contemporary art.

Major museums include the natural history-focussed Australian Museum, the technology and arts-and-crafts focussed Powerhouse Museum, the Sydney Maritime Museum which focuses on Australia’s maritime history, and the history-focussed Museum of Sydney. Other museums include the Sydney Jewish Museum.

Sydney is home to five Arts teaching organisations, which have all produced world famous students: The National Art School, The College of Fine Arts, the National Institute of Dramatic Art (NIDA), the Australian Film, Television & Radio School and the Conservatorium of Music (now part of the University of Sydney).

New South Wales has been the backdrop of many international films, including Mission: Impossible II (shot in Sydney), and Mad Max 2 (known in the US as The Road Warrior), (shot in outback New South Wales, around Broken Hill).

20th Century Fox operates Fox Studios Australia in Sydney.

See also[edit source | editbeta]

 

References[edit source | editbeta]

  1. a b “The origin of the term ‘cockroach'”Australian Broadcasting Corporation. 13 June 2012. Retrieved 29 January 2013.
  2. a b Jopson, Debra (23 May 2012). “Origin of the species: what a state we’re in”The Sydney Morning Herald. Retrieved 29 January 2013.
  3. ^ “3101.0 – Australian Demographic Statistics, Mar 2012”.Australian Bureau of Statistics. 27 September 2012. Retrieved 5 October 2012.
  4. ^ 5220.0 – Australian National Accounts: State Accounts, 2010–11, Australian Bureau of Statistics, 23 November 2011.
  5. ^ “Floral Emblem of New South Wales”. http://www.anbg.gov.auhi. Retrieved 23 January 2013.
  6. ^ “New South Wales”Parliament@Work. Retrieved 22 January 2013.
  7. ^ A.H. McLintock (ed), An Encyclopaedia of New Zealand”, 3 vols, Wellington, NZ:R.E. Owen, Government Printer, 1966, vol 3 p. 526.’
  8. ^ See Captain W. J. L. Wharton’s preface to his 1893 transcription of Cook’s journal. Available online in the University of Adelaide Library’s Electronic Texts Collection.
  9. ^ Phillip, Arthur (1789). “The Voyage of Governor Phillip to Botany Bay”Project Gutenberg. “With an Account of the Establishment of the Colonies of Port Jackson and Norfolk Island
  10. ^ Fletcher, B. H. (1967). “Phillip, Arthur (1738–1814)”Australian Dictionary of BiographyMelbourne University Press. pp. 326–333.
  11. ^ McLachlan, N. D. (1967). “Macquarie, Lachlan (1762–1824)”.Australian Dictionary of BiographyMelbourne University Press. pp. 187–95.
  12. ^ Benson, Simon; Hildebrand, Joe (5 September 2008). “Nathan Rees new NSW premier after Morris Iemma quits”Courier Mail. Retrieved 13 January 2010.
  13. a b “Keneally sworn in as state’s first female premier”Herald Sun(Australia). 4 December 2009. Retrieved 4 December 2009.
  14. ^ 3101.0 – Australian Demographic Statistics, June 2010.
  15. ^ 2011 Census QuickStats: New South Wales. Censusdata.abs.gov.au. Retrieved on 16 July 2013.
  16. ^ 1338.1 – New South Wales in Focus, 2007.
  17. ^ “3218.0 – Regional Population Growth, Australia, 2006–07”. Australian Bureau of Statistics.
  18. ^ “Transport for New South Wales”. Transport for New South Wales. Retrieved 10 July 2013.
  19. ^ [1][dead link] NSW Rural and Regional Air Transport Operators
  20. ^ Aeropelican Air Services;
  21. ^ Brindabella Airlines;
  22. ^ Jetstar;
  23. ^ Rex;
  24. ^ “Virgin Australia”. Virgin Australia. Retrieved 28 October 2011.
  25. ^ “Stockton Ferry”. Newcastlebuses.info. 26 August 2011. Retrieved 28 October 2011.
  26. ^ “List of Ferry Services”. Transport.nsw.gov.au. Retrieved 28 October 2011.[dead link]
  27. ^ “Spirit of Tasmania – Sydney Service”. Spiritoftasmania.com.au. Retrieved 28 October 2011.
  28. ^ Echuca Paddlesteamer[dead link]
  29. ^ Education Act 1990 (NSW), Section 22.
  30. ^ Introduction to the School Certificate – Board of Studies NSW.
  31. ^ Announcement on School Certificate[dead link]
  32. ^ Sydney. Top Universities (14 February 2012). Retrieved on 2013-07-16.
  33. ^ The University of Sydney. Top Universities (13 December 2012). Retrieved on 2013-07-16.
  34. ^ Joseph Henry Maiden. 1908. The Forest Flora of New South Wales, v. 3, Australian Government Printing Office.
  35. ^ C. Michael Hogan, Witch’s Butter: Tremella mesenterica, GlobalTwitcher.com, ed; N. Stromberg.
  36. ^ Australian Encyclopaedia, Vol. 7, Grolier Society.
  37. ^ “Geoscience Australia — Center of Australia, States and Territories”.
  38. ^ National Climate Centre. “Climate education – Climate of New south Wales”Bureau of Meteorology. Retrieved 13 August 2013.
  39. ^ “Rainfall and Temperature Records: National” (PDF). Bureau of Meteorology. Retrieved 14 November 2009.
  40. ^ http://www.business.nsw.gov.au/PDF/Trade%20and%20Investment-B3_top10_merch_exports.pdf[dead link]
  41. ^ New South Wales State Tourism Statistics – Key Facts: Value of Tourism to the New South Wales EconomyNSW Tourism Satellite Accounts, August 2007, cited at: Tourism New South Wales and there retrieved 2 May 2011
  42. ^ “Australian National Accounts: State Accounts, 2010–11”.Australian Bureau of Statistics. Retrieved 16 February 2012.
  43. ^ Australia to get 1,000 megawatt wind farm.
  44. ^ Susan Price (30 August 2008). “NSW power workers strike against privatisation”greenleft.org.au. Retrieved 31 August 2008.[dead link]
  45. ^ Agricultural Production Retrieved on 7 March 2009.
  46. ^ Agriculture – Overview – Australia.
  47. ^ “From paddock to plate”Tourism New South Wales. New South Wales Government. 1 July 2003. Retrieved 7 March 2009.[dead link]
  48. ^ SMH Travel – Scone. Retrieved on 7 March 2009.
  49. ^ http://www.coolmore.com/stallions/australia/[dead link]
  50. ^ 2008 Guide to National Parks, p. 59, NSW NPWS.
  51. ^ Welcome to NSW National ParksOffice of Environment and Heritage, retrieved 2 May 2011
  52. ^ “Chisholm, Alec H.”. The Australian Encyclopaedia 6. Sydney: Halstead Press. 1963. p. 249. “National Parks”.
  53. ^ “Who We Are”. National Parks Association of NSW. Retrieved 1 March 2009.[dead link]

External links[edit source | editbeta]

Wikimedia Commons has media related to: New South Wales

 

http://en.wikipedia.org/wiki/New_South_Wales

Written by doclaibaibao

Tháng Chín 6, 2013 at 2:04 chiều

Posted in ĐỂ XEM THÊM

Bùng nổ du học Úc (kỳ 1)

leave a comment »

Bùng nổ du học Úc (kỳ 1)

Bùng nổ du học Úc (kỳ 1)

(LĐ) – Chủ nhật 10/07/2011 07:30

Từ năm 2000 đến cuối năm 2010 là giai đoạn bùng nổ du học Úc với số lượng sinh viên Việt Nam đăng kí các khóa học tại Úc tăng gấp gần 7 lần và đạt mức 25.788 du học sinh.

Úc luôn là điểm đến đầy hấp dẫn với các sinh viên quốc tế, trong đó có Việt Nam. Ảnh: Bay vút
Úc luôn là điểm đến đầy hấp dẫn với các sinh viên quốc tế, trong đó có Việt Nam. Ảnh: Bay vút

Bối cảnh hội nhập

Trong giai đoạn 2000-2006, nền kinh tế Việt Nam đã có những bước phát triển nhanh chóng và ổn định với tốc độ tăng trưởng bình quân đạt 7,63%/năm. Cũng trong thời kì này, xu hướng cho con đi du học nước ngoài đã trở nên phổ biến với các gia đình khá giả.

Theo Bộ GD-ĐT Việt Nam, nếu như trong những năm 1997-1998, khi phong trào du học bắt đầu phát triển và Anh, Pháp, Mỹ là những quốc gia được du học sinh Việt Nam lựa chọn nhiều nhất thì cho đến giai đoạn kể từ năm 2000 trở đi, thị trường du học đã thay đổi nhiều với những điểm đến như Úc, New Zealand, Anh, Mỹ, Singapore và Thụy Sĩ.

Phần lớn sinh viên Việt Nam sang Úc du học theo diện tự túc nhưng bên cạnh đó, vào tháng 4/2000, chính phủ Việt Nam đã xây dựng Đề án “Đào tạo cán bộ khoa học, kỹ thuật tại các cơ sở nước ngoài bằng ngân sách Nhà nước” (gọi tắt là Đề án 322) và cấp học bổng du học cho các nhóm đối tượng hưởng lương từ ngân sách và doanh nghiệp nhà nước. Bên cạnh đó còn có một số lượng nhỏ sinh viên nhận được học bổng của các tổ chức phi chính phủ, các trường đại học cũng góp phần khiến cho bức tranh du học Úc thêm phong phú.

Một yếu tố khác không thể không nhắc đến là sự đóng góp lớn lao của Chính phủ Úc trong việc giúp đỡ Việt Nam phát triển kinh tế nói chung và giáo dục nói riêng. Nhân dịp đánh dấu kỉ niệm 25 năm ngày thiết lập quan hệ ngoại giao Úc-Việt (bắt đầu từ năm 1973), Ngoại trưởng Úc lúc bấy giờ, ông Alexander Downer, đã tuyên bố chương trình tài trợ trị giá 263 triệu đô-la Úc cho Việt Nam trong vòng 4 năm, trong đó có giai đoạn 2001-2002, nhằm tập trung cải thiện hệ thống y tế, cơ sở hạ tầng và tiếp tục viện trợ giáo dục thông qua các chương trình Học bổng Phát triển Úc vốn đã được Cơ quan phát triển Quốc tế Úc (AusAID) triển khai từ năm 1992.

Theo số liệu của Cơ quan Giáo dục Quốc tế Úc (AEI), tính đến năm 2006, số lượng học sinh, sinh viên Việt Nam sang Úc học tập là 6.772 người, tăng gấp 1,5 lần năm 2000. Bên cạnh đó, số lượng sinh viên theo học các khóa tiếng Anh (ELICOS) cũng tăng lên 45.8% (đạt 1637 người), nhóm đối tượng học nghề tăng 29,8% (đạt 1089 sinh viên). Đặc biệt trong giai đoạn này, tổng số học sinh sang Úc học trung học đã tăng lên 51.6% và đạt 2907 người vào năm 2006.

Bước ngoặt với thị trường du học

Kể từ năm 2007, mối quan hệ hợp tác song phương Úc-Việt đã ngày càng củng cố và được nâng lên tầm cao mới, trở thành “Đối tác toàn diện” vào tháng 9/2009. Trong diễn tiến đó, vào năm 2010, chính phủ Úc công bố mỗi năm tổ chức AusAID sẽ cung cấp cho các sinh viên Việt Nam 225 Học bổng Phát triển (nay gọi là “Học bổng Australia vì sự Phát triển của Việt Nam” (ASDiV), tăng 50 % so với năm 2008. Thêm vào đó, Việt Nam cũng sẽ nhận được khoảng 15 Học bổng Năng lực lãnh đạo Australia (ALA) dài hạn và 40 học bổng ALA ngắn hạn. Hiện Việt Nam là nước đứng thứ ba về số lượng sinh viên được nhận học bổng ASDiV của Úc.

Cho tới giai đoạn gần đây nhất vào ngày 25/1/2011, Úc và Việt Nam đã ký Biên bản ghi nhớ về Hợp tác trong lĩnh vực giáo dục kỹ thuật và dạy nghề. Trong chuyến công du Việt Nam vào ngày 13/4/2011 vừa qua, Ngoại trưởng Kevin Rudd đã cam kết Úc sẽ hỗ trợ Việt Nam trong việc cải cách giáo dục bậc cao thông qua việc cung cấp học bổng và các khóa đào tạo. Ngoài ra, theo kế hoạch viện trợ của Úc, cho tới năm 2015, AusAID sẽ cung cấp tổng cộng khoảng 1680 suất học bổng cho sinh viên Việt Nam.

Những nguyên nhân đó đã khiến cho số lượng du học sinh Việt Nam sang Úc học tập gia tăng rất mạnh mẽ kể từ năm 2007 tới nay. Cho đến năm 2009, thứ bậc xếp hạng của Việt Nam đã tăng đáng kể và chỉ xếp sau Trung Quốc, Ấn Độ, Hàn Quốc, Thái Lan và Nepal. Chỉ tính riêng trong ba tháng đầu năm 2011 đã có tổng số 17.651 sinh viên Việt Nam đăng kí nhập học.

Trào lưu mới: di dân du học

Trong nỗ lực góp phần vào dòng chảy du học, không thể không nhắc đến sự phát triển mạnh mẽ của lĩnh vực công nghệ thông tin với tốc độ từ 15-20% và “gần như là số 1 trong khu vực” (theo lời ông Houlin Zhao, Phó Tổng thư ký Liên minh Viễn thông Quốc tế (ITU). Vì vậy, khoảng cách giữa Việt Nam và các quốc gia đã ngày càng thu hẹp lại và du học không còn là một điều quá to tát đối với các “công dân toàn cầu” tương lai ở đất nước này. Ngoài ra, còn phải nhắc đến một số nhân tố khác như sự thương mại hóa giáo dục, sự phát triển của các hình thức tín dụng du học tại Việt Nam, sự mở rộng các hình thức liên kết giáo dục bán du học Việt-Úc…

Về phía các sinh viên, một số lý do chính khiến họ lựa chọn du học Úc là vì bằng cấp được quốc tế công nhận, môi trường sống an toàn, thanh bình, người dân thân thiện, học phí và sinh hoạt phí rẻ hơn một số nước phát triển ở Châu Âu và Mỹ, quá trình xin visa nhanh chóng và thuận tiện.

Trong những năm qua, Úc rất mở cửa trong chính sách nhập cư và thường quảng bá du học gắn liền với việc có thể dễ dàng xin được thường trú Úc (PR – Permanent Residency) để định cư lâu dài tại đất nước chuột túi. Điều này đã góp phần khiến cho lượng sinh viên sang Úc du học tăng nhanh chóng, đặc biệt là đội ngũ sinh viên học nghề như làm tóc, làm bánh, nấu ăn, quản lý nhà hàng, khách sạn, thợ cơ khí… vì đây là những ngành nghề nước Úc thiếu hụt lao động. Từ năm 2000 đến cuối năm 2010, số du học sinh Việt Nam theo học các khóa nghề ở Úc đã tăng gần 9 lần.

Với việc cắt giảm danh sách ngành nghề ưu tiên (để xin PR) của Bộ Nhập cư và Quốc tịch (DIAC) vào tháng 5/2010, số lượng sinh viên Việt Nam sang Úc học nghề tuy đã có sự sụt giảm nhưng không nhiều (khoảng 4,5%) trong năm này.

Tuy nhiên, vào ngày 11/11/2010, chính sách di trú của Úc lại một lần nữa thay đổi, theo đó, những sinh viên muốn xin PR phải đáp ứng nhu cầu cao hơn về tiếng Anh và kinh nghiệm làm việc. Trước sự thay đổi này, có nhiều ý kiến cho rằng PR chỉ còn là một “giấc mơ xa vời” với phần lớn sinh viên quốc tế.

Nước Úc và cuộc chơi mang tên PR 

Có thể nói rằng trong giai đoạn từ năm 2000-2008, nước Úc rất cởi mở trong chính sách nhập cư và việc quảng bá du học Úc thường được gắn liền với định cư nhằm thu hút sinh viên quốc tế. Điều này đã khiến cho không ít sinh viên quốc tế, trong đó có Việt Nam, có cơ hội xin được thường trú lâu dài – PR (Permanent Residency) và trở thành công dân Úc.

Tuy nhiên, trong khoảng hai năm trở lại đây, luật PR của Úc liên tục thay đổi. Từ một đất nước mở cửa thu hút lao động nhập cư đến từ các quốc gia khác dưới thời Thủ tướng John Howard, Chính phủ Úc dưới thời Thủ tướng Kevin Rudd và gần đây là Julia Gillard đang dần đóng chặt cánh cửa nhập cư.

Trước đây, để xin được PR thì du học sinh phải có đủ 120 điểm theo cách tính của Bộ Nhập cư và Quốc tịch Úc – DIAC dựa trên cơ sở bằng cấp, độ tuổi, trình độ tiếng Anh… Bên cạnh đó, những sinh viên có ngành học nằm trong Danh sách Ngành nghề nhập cư có nhu cầu cao tại Úc – MODL (Migration Occupations on Demand List) sẽ được cộng thêm điểm ưu tiên.

Tuy nhiên, vào ngày 8/2/2010, Bộ trưởng Nhập cư và Quốc tịch Úc lúc bấy giờ là Thượng nghị sĩ Chris Evans thông báo bãi bỏ MODL và không lâu sau đó, vào tháng 5/2010, DIAC cắt giảm Danh sách các Ngành nghề ưu tiên (Skilled Occupation List – SOL), từ 408 ngành nghề xuống chỉ còn 181 ngành.

Tuy nhiên, đó mới chỉ là bước khởi đầu của chiến lược cải cách nhập cư của chính phủ Úc.

Quyết tâm cải cách chính sách nhập cư

Điểm nổi bật nhất của luật PR mới là mặc dù để có thể đủ điều kiện nộp hồ sơ PR, các ngành học của sinh viên vẫn phải nằm trong SOL nhưng hiện nay, SOL không còn được sử dụng làm cơ sở để tính điểm như trước nữa. Đây là một trong những nỗ lực của chính phủ nhằm tách rời hơn nữa chính sách du học và định cư với lí do “chính sách nhập cư của Úc không thể bị quyết định bởi các khóa học của sinh viên quốc tế” theo tuyên bố của Thượng nghị sĩ Chris Evans, Bộ trưởng Nhập cư và Quốc tịch Úc vào năm 2010.

Chính sự buông lỏng quản lí của Chính phủ Úc trong lĩnh vực giáo dục đã dẫn đến thực trạng là mặc dù trong những năm vừa qua có một số lượng lớn sinh viên quốc tế xin được PR theo diện tay nghề nhưng rất nhiều người trong số đó lại không thể tìm được việc làm đúng chuyên ngành vì chưa đáp ứng được những yêu cầu khắt khe của thị trường lao động Úc.

Với sự thay đổi luật PR có hiệu lực kể từ ngày 1/7/2011, chính phủ Úc đã thể hiện quyết tâm cải cách chính sách nhập cư. Tuy nhiên, hiện có nhiều ý kiến lo ngại rằng việc thay đổi chính sách di trú theo chiều hướng thắt chặt hơn sẽ càng khiến cho Úc bị thiếu hụt trầm trọng lao động lành nghề trong tương lai.

Sinh viên quốc tế “khóc ròng”

Chính sách di trú mới đưa ra những yêu cầu cao hơn rất nhiều đối với các ứng cử viên xin PR, theo đó ưu tiên nhóm đối tượng có trình độ cao, đặc biệt là tiến sĩ (được cộng 20 điểm), cử nhân hoặc những người có cả bằng cử nhân và thạc sĩ (15 điểm).

Luật PR mới cũng ưu tiên cho những ứng cử viên trong độ tuổi từ 25-32 bởi thống kê của Cục Thống kê Úc (ABS) cho thấy nhóm lao động nhập cư nằm trong độ tuổi này mang lại lợi ích nhiều nhất cho nền kinh tế Úc. Hơn nữa, những người đã có trên 5 năm kinh nghiệm làm việc tại Úc và 8 năm tại các nước khác cũng có nhiều lợi thế trong việc được cộng thêm điểm.

Bên cạnh đó, một trong những thay đổi gây ra thách thức lớn nhất cho sinh viên quốc tế là việc DIAC nâng cao yêu cầu về điểm tiếng Anh IELTS, theo đó, chỉ có những người đạt 7 điểm IETLS trở lên (không có kĩ năng nào dưới 7) thì mới được cộng thêm điểm.

Không phải đến tận bây giờ chính sách nhập cư của Úc mới thay đổi mà trước đây Bộ Nhập cư và Quốc tịch nước này cũng từng khẳng định chắc chắn rằng: “Luật di trú sẽ liên tục thay đổi theo thời gian”.

Và xem ra giấc mơ mang tên PR sẽ vẫn còn như một trò đuổi bắt với các sinh viên quốc tế…

(Theo bayvut số ra ngày 7 và 8.6.2011)

Tag,tags,học bổng, học bổng du học Úc, du học Úc,Du học Úc, Học bổng, du học ÚC,| học tiếng anh | tiếng anh giao tiếp | tiếng anh trẻ em,Du học Châu Mỹ,Du học Canada,Du học Mỹ,Truong Quoc Te,Cao Dang Quoc Te,Du học Châu Úc,Du học Úc,Du học New Zealand,Du học Châu Á,Du học Singapore,Du học Nhật Bản,Du học Hàn Quốc,Du học Trung Quốc,Du học Châu Âu,Du học Anh,Du học Pháp,Du học Thuỵ Sĩ,Du học Hà Lan,Du học Đức,

http://laodong.com.vn/Lao-dong-cuoi-tuan/Bung-no-du-hoc-Uc-ky-1/20242.bld

Written by doclaibaibao

Tháng Hai 25, 2013 at 3:15 sáng

Posted in ĐỂ XEM THÊM

Bùng nổ du học Úc: Khi “miếng bánh” nhập cư không còn

leave a comment »

Bùng nổ du học Úc: Khi “miếng bánh” nhập cư không còn

Bùng nổ du học Úc: Khi “miếng bánh” nhập cư không còn

Tag,tags,học bổng, học bổng du học Úc, du học Úc,Du học Úc, Học bổng, du học ÚC,| học tiếng anh | tiếng anh giao tiếp | tiếng anh trẻ em,Du học Châu Mỹ,Du học Canada,Du học Mỹ,Truong Quoc Te,Cao Dang Quoc Te,Du học Châu Úc,Du học Úc,Du học New Zealand,Du học Châu Á,Du học Singapore,Du học Nhật Bản,Du học Hàn Quốc,Du học Trung Quốc,Du học Châu Âu,Du học Anh,Du học Pháp,Du học Thuỵ Sĩ,Du học Hà Lan,Du học Đức, du học Úc,

(LĐ) – Chủ nhật 17/07/2011 07:30

Sự thắt chặt chính sách nhập cư của chính phủ Úc đã có tác động tiêu cực tới không chỉ ngành công nghiệp giáo dục của nước này mà còn với cả các sinh viên quốc tế, trong đó có Việt Nam.

Tài chính là một trong những nỗi lo âu bậc nhất của cả các bậc phụ huynh lẫn du học sinh Việt Nam. (ABC News: Gary Rivett)
Tài chính là một trong những nỗi lo âu bậc nhất của cả các bậc phụ huynh lẫn du học sinh Việt Nam. (ABC News: Gary Rivett)

Ngành công nghiệp giáo dục bạc tỉ đi xuống

Có thể nói sự thay đổi chính sách di trú liên tục của Chính phủ Úc trong vòng hai năm trở lại đây là một phần nguyên nhân khiến cho số lượng sinh viên quốc tế sang quốc gia này sụt giảm, nhất là trong lĩnh vực đào tạo nghề.

Trong một bài phỏng vấn, ông Tony Pollack, Tổng giám đốc Cơ quan Giáo dục Quốc tế Úc (IDP), cũng nhận định rằng việc Chính phủ Úc thắt chặt nhập cư là một phần nguyên nhân gây ra sự sụt giảm này. Bên cạnh đó, việc này cũng tác động đến doanh thu của ngành giáo dục nói riêng và sự phát triển kinh tế của Úc nói chung do sự thiếu hụt lao động lành nghề trong tương lai.

Theo số liệu của Cơ quan Giáo dục Quốc tế Úc (AEI), tính đến trước khi luật PR thay đổi vào năm 2009, tổng số sinh viên quốc tế tại Úc là 631.935 người. Cũng trong giai đoạn 2000-2009, số lượng sinh viên đăng kí các khóa học nghề tại Úc đã gia tăng đáng kể, từ 30.759 sinh viên vào năm 2000 lên gấp hơn 7,5 lần (tương đương 232.475 sinh viên) vào năm 2009.

DIAC cũng cho biết các ngành nghề có sức hấp dẫn lớn nhất đối với sinh viên quốc tế là ngành thực phẩm và quản lí khách sạn. Trong năm 2009, số sinh viên đăng kí hai ngành học này đã tăng lên tới 30%.

Tuy nhiên, sau khi chính sách PR mới theo chiều hướng thắt chặt nhập cư được công bố vào giữa năm 2010 thì tính đến cuối năm này, tổng số sinh viên quốc tế đăng kí các khóa học tại Úc giảm chỉ còn 619.119 sinh viên. Tính đến tháng 12/2010, số sinh viên quốc tế học nghề tại Úc đã giảm 26.000 sinh viên (tương đương với 11%) so với cùng kì năm 2009.

Sinh viên Việt Nam trước sự thay đổi

Sinh viên Việt Nam cũng không nằm ngoài xu thế chung. Trước đây, có rất nhiều sinh viên Việt Nam chọn học nghề bởi việc sở hữu chứng chỉ nghề có thể giúp họ dễ dàng xin được PR.

Hiện nay, sinh viên Việt Nam sang Úc  chỉ đạt mức 8,5% trong giai đoạn 2009-2010 so với con số 65% của thời kì đỉnh điểm bùng nổ du học từ 2007-2008 và 49,9% từ năm 2008-2009.

Cơ quan Giáo dục Quốc tế Úc (AEI) đã nhận định rằng một trong những lí do khiến cho số lượng sinh viên Việt Nam sang Úc học nghề tăng vọt trong những năm vừa qua là do “ngày càng có rất nhiều sinh viên Việt Nam muốn có được PR để định cư lâu dài tại Úc”. Vì vậy, sự thay đổi liên tục chính sách nhập cư của Úc vào năm 2010 có tác động lớn tới sự lựa chọn các khóa học của sinh viên Việt Nam cũng là điều dễ hiểu.

Liệu đã hết “cửa” PR?

Trước sự thay đổi liên tục theo chiều hướng ngày càng thắt chặt của luật PR, một câu hỏi được đặt ra là: “Phải chăng sinh viên quốc tế nói chung và Việt Nam nói riêng đã hết “cửa” ở lại Úc?”

Trước câu hỏi trên, DIAC cho biết các sinh viên quốc tế vẫn còn “cửa” cuối cùng là sau khi tốt nghiệp có thể tìm công ty bảo lãnh visa việc làm (loại visa 457) và sau khi làm việc hai năm sẽ có thể xin được PR.

Ưu điểm của hình thức này là danh sách các ngành nghề do công ty bảo lãnh thường nhiều hơn so với những ngành được quy định trong Danh sách các Ngành nghề Ưu tiên (SOL) nếu sinh viên nộp đơn xin PR theo dạng thông thường. Tuy nhiên, theo đánh giá chung thì đây cũng là một trong những giải pháp khó khăn nhất, chỉ có những ứng cử viên nào thật sự nổi trội về trình độ cộng với may mắn thì mới có thể nhận được sự bảo lãnh của các doanh nghiệp Úc.

Ngoài ra, các sinh viên quốc tế cũng có thể tính đến phương án nộp hồ sơ xin bảo lãnh theo Chương trình Bảo lãnh Di dân tại các vùng xa xôi, hẻo lánh của nước Úc (RSMS) hoặc xem xét khả năng xin bảo lãnh của chính quyền tiểu bang để ở lại làm việc nếu đủ điều kiện.

Luật sư Tạ Quang Huy, Tổng Giám đốc Công ty Tư vấn Di trú MPA, thành viên Ban Chấp hành – Liên đoàn Di trú Úc, cho biết thêm: “Du học sinh vẫn có khả năng gia tăng cơ hội xin PR bằng cách xin học tại các vùng sâu, vùng xa, học thêm các khóa chuyên nghiệp (Professional Year) đối với một số ngành, hoặc xin visa ngắn hạn (TR) để đi làm lấy thêm kinh nghiệm sau khi học xong. Ngoài ra, còn một “cửa” khác là các em có thể mở doanh nghiệp tư nhân để hoạt động rồi sau đó sẽ xin PR theo dạng doanh nhân”.

Tuy nhiên những trường hợp xin được PR theo tư vấn của ông Huy là khá hiếm hoi và nhìn chung, “cánh cửa” PR dường như chỉ còn lại một khe cực nhỏ.

Hoàn cảnh đáng buồn và sự nghịch lý 

Có một nghịch lý là người Việt vẫn muốn đưa con em họ sang Úc du học bất chấp tình hình có nhiều khó khăn như hiện nay.

Nhiều phụ huynh ở Việt Nam đã, đang hoặc sắp gởi con em mình sang Úc du học đều “choáng váng” trước sự tăng giá của đồng đôla Úc kể từ cuối năm 2009.

Nếu như ở giai đoạn suy thoái kinh tế vào thời điểm đầu năm 2009, 1 đôla Úc đổi được 11 ngàn đồng Việt Nam thì vào thời điểm hiện nay, tháng 6.2011, 1 đôla Úc đổi được 22 ngàn đồng Việt Nam.

Đó cũng là nỗi lo âu của nhiều cha mẹ Việt Nam có con du học tự túc ở Úc hiện nay.

Hồi đầu năm 2010, ông Lê Chính, giảng viên một trường đại học ở Thành phố Hồ Chí Minh và có con em du học tự túc ở Úc, vẫn còn tỏ ra khá bình thản về vấn đề tài chính – kể cả khi đô la Úc tăng giá – vì gia đình ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Thế nhưng cho đến nay thì cả hai ông bà đều bày tỏ sự lo lắng không yên. “Nếu đôla tiếp tục lên giá trong khi đồng Việt Nam tiếp tục mất giá như tình hình hiện nay, chúng tôi chưa biết phải đối phó ra sao”.

Anh chị Phong và Huyền, người có con vừa sang Melbourne hồi đầu tháng 4/2011 học ngành Kinh doanh tại trường RMIT, cho hay theo tính toán trước đây, với mức học phí là 20.000 đôla Úc/năm, anh chị phải chi khoảng 300 triệu đồng tiền học phí/năm. Tuy nhiên, với mức đôla Úc cao giá hiện nay, anh chị phải chi tới khoảng 450 triệu đồng/năm cho con.

Nói theo lời bà Thu Hằng, một phụ huynh có con trai đang học tại Đại học La Trobe (Melbourne), thì cha mẹ ở Việt Nam hiện chỉ kiếm được “bạc lẻ” trong khi phải chi cho con du học bằng “bạc chẵn”.

Giá sinh hoạt ở Úc leo thang

Nỗi éo le ở chỗ, trong khi “bạc lẻ” ở Việt Nam ngày càng khó kiếm và lại mất giá thì ở Úc, các du học sinh Việt buộc phải chi tiêu “bạc chẵn” ngày một nhiều hơn, tốn kém hơn.

Trần Hùng, sinh viên du học tại Melbourne, cho biết căn hộ anh cùng với vài người bạn ở chung cách nay 2 năm giá gần 1.000 đôla/tháng thì nay đã lên 1.200 đôla/tháng và “còn có thể tăng nữa”.

Mặc dù giá cả tại Úc không tăng mạnh như giá cả ở Việt Nam nhưng theo Chỉ số Giá tiêu dùng (Price Index) do Văn phòng Thống kê Úc công bố tình hình giá cả ở Úc cũng có một số thay đổi.

Từ tháng 3/2010 tới tháng 3/2011, giá thực phẩm ở Úc tăng 4,3%, rượu và thuốc lá tăng 11,2%, giá nhà tăng 4,8%, giá vận chuyển tăng 4,1%, giáo dục tăng 5,9%…

Trong thời gian này chỉ có một vài mặt hàng là giảm giá chút đỉnh như quần áo và giày dép giảm 1,3%, phương tiện giải trí giảm 1,5%, đồ đạc gia dụng trong nhà và dịch vụ giảm 0,5%…

Khi du học sinh Việt mất “cả chì lẫn chài”

Mặc dù ở Úc ít người thất nghiệp, nhưng đối với đa số du học sinh quốc tế thì việc kiếm được việc làm thêm trong thời gian du học không hề là điều dễ dàng.

Chính vì vậy mà nhiều phụ huynh ở Việt Nam thừa nhận nếu như trước đây nỗi lo hàng đầu của họ là con cái đi học xa nhà sẽ hư hỏng, thì nay “nỗi lo lớn lao” không kém chính là sức ép về tài chính.

Bà Thu Hằng cho biết hiện con trai bà ở Melbourne đang phải “gồng mình” với hai gánh nặng là vừa đi học vừa kiếm tiền. Bà cho hay: “Chỉ sợ cháu không kham nổi sẽ “gẫy” cả hai. Biết là vậy nhưng không thể giúp cháu hơn được”.

Thực tế đã có du học sinh Việt “gẫy cả hai” bởi không vượt qua được những khó khăn ở Úc. Nói cách khác là họ mất “cả chì lẫn chài”.

Anh Lê, một du học sinh tại Úc, là người đã phải nghỉ học giữa chừng vì gia đình không còn khả năng hỗ trợ tài chính.

Cách nay ba năm, từ Việt Nam, Lê lên đường sang Úc để học kế toán. Khi đó cuộc đời là cả một màu hồng đối với anh và gia đình.

Ước mơ du học rất lớn của Lê nhận được sự hỗ trợ hoàn toàn của gia đình anh. Dù gia đình Lê cũng chỉ đủ ăn nhưng viễn cảnh về một tương lai xán lạn khi trở thành tài đã khiến Lê mạnh dạn lên đường dù biết rõ cha mẹ chỉ có thể lo đủ tiền học cho anh vào năm đầu tiên.

Thời gian đầu mọi việc diễn ra tương đối thuận lợi, Lê rất chăm chỉ làm việc, vừa làm bồi bàn ở nhà hàng, vừa bán hàng ở chợ và tự trả được sinh hoạt phí. Nhờ thế cha mẹ Lê không phải gởi tiền từ Việt Nam sang giúp đỡ con mình.

Tuy nhiên vào năm học kế tiếp, vì sức người và thời gian đi làm có hạn, dù xoay sở vất vả và bươn chải với thực tế khó khăn của cuộc sống, Lê vẫn không kiếm đủ tiền trả học phí. Cha mẹ anh phải vay mượn hơn 100 triệu đồng gởi sang cho anh để trả tiền học phí.

Sự việc ngày càng trở nên u tối hơn khi tới học kỳ cuối, Lê thi trượt tới 3 trên tổng số 4 môn học, nguyên do chính vì anh đã phải đi làm thêm quá nhiều nên không đủ thời gian lên lớp và học tập.

Các khoản sinh hoạt phí cộng với số tiền học lại (2000 đôla/môn) trở nên quá nặng nề đối với khả năng của anh và gia đình. Bản thân Lê đã “đầu hàng” không thể lo nổi. Trong khi đó, gia đình anh ở Việt Nam cũng quá “đuối sức”, không còn khả năng nên Lê đành phải bỏ học giữa chừng.

Lê cho hay anh sẽ quay trở lại Việt Nam kiếm tiền với ước vọng một ngày kia quay trở lại Úc để hoàn thành giấc mơ dang dở. Tuy vậy, những người biết chuyện đều cảm thấy ước nguyện này của Lê là khá xa xôi.

Như chúng tôi đã nêu ở đầu bài viết này, có một điều nghịch lý là bất chấp bối cảnh kinh tế xã hội cả Việt Nam lẫn Úc đều có nhiều thay đổi (hầu hết là theo chiều khó khăn hơn trước đây), các bậc cha mẹ và du học sinh đều than phiền về những trở ngại khi du học Úc hôm nay… thế nhưng lượng sinh viên Việt Nam tới Úc du học vẫn không suy giảm.

Chỉ riêng ba tháng đầu năm 2011, tổng cộng 17.651 sinh viên Việt đã đăng ký nhập học tại các đại học trên khắp nước Úc.

Tình trạng nghịch lý này phải được lý giải ra sao và còn kéo dài đến bao giờ?

(Theo Bayvut số ra ngày 9 và 14.6.2011)

http://laodong.com.vn/Lao-dong-cuoi-tuan/Bung-no-du-hoc-Uc-Khi-mieng-banh-nhap-cu-khong-con/2429.bld

Written by doclaibaibao

Tháng Hai 25, 2013 at 3:14 sáng

Posted in ĐỂ XEM THÊM

HỐI LỘ, ĐÁNH BẠC & ĂN CẮP TIỀN CỦA NHÂN DÂN – ĐÓ LÀ THỦ ĐOẠN CỦA CÁC NHÓM LỢI ÍCH TẠI VIỆT NAM

leave a comment »

http://quanlambao.blogspot.com/2012/07/hoi-lo-anh-bac-cap-tien-cua-nhan-dan-o.html

HỐI LỘ, ĐÁNH BẠC & ĂN CẮP TIỀN CỦA NHÂN DÂN – ĐÓ LÀ THỦ ĐOẠN CỦA CÁC NHÓM LỢI ÍCH TẠI VIỆT NAM

 

 
CHÂN DUNG CÁC TỘI PHẠM Vũ Văn Tiền – Nguyễn Đức Kiên – Đỗ Quang Hiển              
                                           Nguyễn Đăng Quang – Thái Hương – Hồ Hùng Anh
 
Quanlambao – Thống đốc Nguyễn Văn Bình công bố nợ xấu toàn ngành là 10% tương đương 258.000 tỷ đồng. Liệu con số này có là sự thật? Chúng ta thử tính vo tại các ngân hàng của nhóm lợi ích để xem thực tế ‘sứ khoẻ’ các ngân hàng đang đươc Ngân hàng nhà nước bao bọc:
1. Ngân hàng Phương Nam: Đến hết Quý 1/2012 Tổng dư nợ trên 79.200 tỷ đồng, trong đó núp dưới dạng đầu tư chứng khoán (mua cổ phiếu của Samcombank), đầu tư dài hạn cũng là hai khoản trốn tránh trả lãi ngân hàng và khoản cho vay và phát hành trái phiếu doanh nghiệp lên tới gần 50.000 tỷ, thực chất cho 41 công ty con của chính Trầm Bê vay, phaafn lớn là các khoản cho vay kinh doanh bất động sản hoàn toàn không có khả năng trả lại. Hiện nay do đã thâu tóm Samcombank và các bố già Kiên và Trầm Bê đang dùng Sacombank chi ngoài 2.5% để huy động tiền gửi, từ đó chi viện cho NH Phương Nam, Eximbank vì hai ngân hàng này đã bị bốc mùi! Nguyễn Đức Kiên và Trầm Bê đang áp dụng cách làm bậy và sẽ kéo cho Samcombank chết trùm với NH Phương Nam và Eximbank nếu Ban chống tham nhũng của Trung Ương không vào cuộc thanh tra sớm.

2. Ngân hàng Bắc Á: Tổng dư nợ cho vay đến hết Quý 1/2012 là 26.500 tỷ đồng,  trong đó trên 23.800 tỷ đã được bà Thái Hương cho chính các công ty của mình rút tiền bằng cách thể hiện trên Báo cáo Tài chính : Góp vốn đầu tư, đầu tư chứng khoán và cho vay, song thực chất toàn bộ là cho vay đâu tư bất động sản vào việc xây dựng nhà xưởng, văn phòng, mua lại nhà máy  Công ty mía đường Tate & Lyle tại nghệ An. Bằng cách đầu tư góp vốn và kinh doanh chứng khoán đến 31/3/2012 gần 4.000 tỷ đồng – Đây cũng  là một hình thức trốn trả lãi cho ngân hàng. Như vậy 23.800 tỷ hiện nay đã nằm chết tại các dự án của bà Thái Hương và Bắc Á dù đã được Ngân hàng nhà nước, Ngân hàng BIDV, ngân hàng Agribank cho vay ưu đãi lên tới trên 10.000 tỷ song vì  bà chủ đã cho vay đầu tư vào các dự án của chính mình và không có khả năng trả nợ nên hiện Bắc A là một ngân hàng đang ‘khát tiền’ như kẻ sắp chết khát, vì vậy phải huy động tiền gởi của dân bằng mọi cách, vì vậy đã và đang thực hiện chi ngoài 4.5% cho các khoản tiền gửi- Bắc Á là ngân hàng chi ngoài cao nhất tương đương ba ngân hàng sáp nhập SCB đang chết ngắc ngoải!
3. Ngân hàng Eximbank: Tổng dư nợ đến hết Quý 1/2012 là 155.663 tỷ đồng, trong đó thể hiện 23.218 tỷ đồng đầu tư chứng khoán dài hạn – Đây là khoản đầu tư mua cổ phiếu các Công ty của Bố già Nguỹen Đức Kiên từ 5 đến 7 năm nay hoàn toàn KHÔNG trả lãi, khoản này có thể coi là mất trắng; khoản cho khách hàng vay 69.516 tỷ đồng, trong đó cho gần 20 công ty con hoặc các công ty núp bóng có quan hệ với  bố già Nguyễn Đức Kiên vay trên 50.000 tỷ, trong này có nhiều khoản cho vay dài hạn 5 năm, 7 năm, 10 năm trong khi huy động dài hạn chỉ đạt khoảng 20%. Do vậy, rõ ràng đây là những khoản chiếm dụng vốn huy động của các ông Chủ ngân hàng mà không có khả năng trả nợ.
 
 
4. Ngân hàng Techcombank: Số dư nợ đến hết Quý 1/2012 là 200.000 tỷ đồng, trong đó núp bóng đầu tư chứng khoán 57.400 tỷ đồng – Thực chất toàn bộ số tiền này được các ông bà chủ của Techcombank mang đi đầu tư vào chính các công ty của Tập đoàn Masan từ 5 đến 7 năm nay không trả lãi. Khoản cho khách hàng vay 75.000 tỷ đồng, trong đó 63.000 tỷ đồng lại được các ông bà chủ biến hoá cho chính mình vay để thâu tóm các dự án bất động sản như toà tháp đôi của VICOM, công ty Bình An, các dự án tại các khu đất vàng và vay để thôn tính Công ty Cafe Biên Hoà, Công ty Dầu Trường An… Do vậy, số nợ xấu vi phạm các quy chế cho vay gói gọn trong những người chủ của Techcombank lên tới 120.000 tỷ đồng!
 
 
5. Ngân hàng An Bình: Đây là ngân hàng của Vũ Văn Tiền ( Tiền còi), ông chủ này tự cho các dự án của mình vay thời hạn đến 30 năm từ hàng chục năm nay! Đến hết Quý 1/2012 Với vốn điều lệ 4.200 tỷ, huy động trên 35.000 tỷ và cho vay trên 20.000 tỷ và gần 8.000 tỷ đầu tư chứng khoán và góp vốn vào các công ty của chính Vũ Văn Tiền. Như vậy có thế thấy 28.000 tỷ này là nợ xâu và hiện nay Ngân hàng An Bình đang mất thanh khoản trầm trọng. Do vậy hiện nay An Bình cũng là một ngân hàng không huy động được tiền gửi của dân sau khi Ngân hàng NN hạ lãi suất, để không bị mất thanh khoản ông Tiền còi đang áp dụng chi ngoài 3.5%.
6. Ngân hàng ACB: Riêng khoảng ACB cho Nguyễn Đức Kiên vay và bảo lãnh cho Trâm Bê vay lên tới 10.000 tỷ đồng, trong đó 7.000 tỷ đồng bố già Kiên tự cho mình vay dài hạn 7 năm! Do vậy các khoản này có thể coi là các khoản nợ xấu. 
 
 
7. Ngân hàng SHB:  Đây là ngân hàng của ông bầu Hiển – Cùng hội cùng thuyền với ông bầu Kiên, cả hai cùng chung một thủ đoạn : Tạo Scandal ở lĩnh vực bóng đá để đánh lạc hướng dư luận và thực chất cả hai bố già này đều là nhữngchủ mưu trong cuộc thôn tính đã và đang diễn ra tại Việt Nam. Đến 31/3/2012, Vốn điều lệ của SHB mới chỉ là 4.200 tỷ, huy động 36.914 tỷ và đầu tư vào chính các công ty của mình gần 8.000 tỷ đồng và trong tổng số 36.000 tỷ đồng cho vay thì 28.000 tỷ cho chính mình vay. Vậy mà SHB đã được Thống đốc Bình chỉ định buộc HBB phải sáp nhập vào. Thực tế SHB  đang đối mặt với vấn đề thanh khoản, do vậy phải huy động tiền gửi bằng cách chi ngoài 2.5 đến 3%.

 Bằng hình thức trá hình qua kênh ĐẦU TƯ CHỨNG KHOÁN VÀ GÓP VỐN DÀI HẠN các bố già vừa rút được tiền của dân gửi mà lại KHÔNG phải trả lãi, nếu kiểm tra thì đều thấy: Số tiền trá hình kiểu này ở 6 ngân hàng trên đã lên tới gần 100.000 tỷ đồng và trong nhiều năm qua chỉ có chủ nhân của nó được hưởng lợi vì hoàn toàn không phải trả lãi! 
Chỉ cần làm một phép cộng đã thấy chỉ 06 ngân hàng của nhóm chủ mưu lũng đoạn nền kinh tế và thôn tính các ngân hàng và thôn tính dự án, doanh nghiệp đã thấy nợ xấu lên tới 343.200 tỷ đồng so với Vốn điều lệ của các ngân hàng này chưa tới 40.000 tỷ thì rõ ràng các ngân hàng này không những mất hết vốn mà còn đang chiếm dụng trên 300.000 tỷ đồng tiền gửi của nhân dân!  Toàn bộ Số dư nợ này đã bị các bố già rút ra vi phạm các quy định về quản lý tiền tệ của NHNN. Điều đáng lo ngại, các ông, bà chủ này sẽ hoàn toàn không có khả năng trả nợ nếu Thanh tra vào kiểm tra tất cả tài sản thế chấp, rất nhiều tài sản chính là hàng tồn kho đã bị bán mất từ lâu! 100.000 tỷ đầu tư chúng khoán dài hạn nhưng hầu như đều KHÔNG được chia lãi! Thực chất, Nếu kiểm tra hoạt động của các công ty mà các ngân hàng đã đầu tư sẽ thấy nhiều công ty chỉ có cái vỏ mà chẳng hề có hoạt động gì!
 CÁC THẤT THOÁT NÀY NẰM Ở ĐÂU?:  Trong số 343.200 tỷ này đã có gần 100.000 tỷ đồng ĐÃ BỊ MẤT TRẮNG do các bố già moi tiền ngân hàng đi HHOIS LỘ, ĐI KINH DOANH VÀNG BỊ THUA LỖ NHƯ BỐ GIÀ KIÊN VÀ ĐẶC BIỆT LÀ ĐI ĐÁNH BẠC: 
+ Bố già Kiên mỗi lần sang nước ngoài cá độ bóng đá đã rút qua thẻ tín dụng của mình hàng triệu đô la Mỹ – Đây cũng là hình thức chuyển ngân lậu trái phép vi phạm pháp luật Việt Nam.

+ Riêng bố già Trầm Bê là 1 tay cờ bạc có hạng ở SG, bất cứ giới cờ bạc đại gia nào cũng phải biết. Tháng 5/2007, Trầm Bê cũng bị bắt trong nhóm người chơi cờ bạc tại Equatorial Hotel, Q5, SG. Nhưng Trầm Bê đã thoát vì đã mua được việc bỏ tên ra khỏi danh sách. Hiện nay, tuần nào Trầm Bê cũng sang Casino ở Cambodia – cửa khẩu Tây Ninh để chơi. Khi tới cửa khẩu, Bê chỉ chuyển xe và vào phòng VIP, chứ không phải làm bất cứ 1 thủ tục nào. Mỗi lần chơi của Bê, được tính bằng đơn vị triệu đô.
CHÚNG TA KHÔNG THỂ KỲ VỌNG GÌ Ở CHÍNH PHỦ NGUYỄN TẤN DŨNG VÌ NHÓ LỢI ÍCH NÀY VÀ CÔ GÁI RƯỢU GẮN BÓ CHẶT CHẼ VỀ LỢI ÍCH. SONG TẠI SAO  ÔNG TRƯỞNG BAN CHỐNG THAM NHŨNG TẠI SAO KHÔNG VÀO CUỘC LÀM RÕ?
 
Mời độc giả đọc bài của báo trong nước để hiểu thêm thực trạng.
 
Sự thật nợ bất động sản: Rùng mình những con số
 

Những bất cập quá lớn về sự khác biệt số liệu cũng như tình trạng thiếu minh bạch về thông tin nợ xấu nói chung và nợ xấu bất động sản nói riêng khiến dư luận hoài nghi: 10% liệu đã phải là tỷ lệ nợ xấu cuối cùng trong hệ thống ngân hàng.
 
Những con số biết nói  

Chỉ đến cuối quý II/2012, những con số có tính xác thực nhất về nợ và nợ xấu bất động sản mới được công bố. Một báo cáo “bất ngờ” của Ủy ban Giám sát tài chính quốc gia đã cung cấp cho giới đầu tư, và đặc biệt là người dân, một cái nhìn toàn diện hơn nhiều về thực trạng này.
Tính đến thời điểm cuối năm 2011, tổng dư nợ cho vay bất động sản là 348.000 tỷ đồng. Theo nhận định của Ủy ban Giám sát tài chính quốc gia, con số này vượt hơn 1,8 lần so với con số đã được các ngân hàng công bố trước đây, tức khoảng xấp xỉ 200.000 tỷ đồng. Bộ Xây dựng và Ngân hàng Nhà nước chính là hai địa chỉ đã phát ra con số ước đoán chưa thể trọn vẹn ấy.
Cũng theo Ủy ban Giám sát tài chính quốc gia, số nợ xấu bất động sản tại các ngân hàng cao gấp 8 lần so với số liệu do chính các ngân hàng này thông tin. Điều đó cũng có nghĩa là trong một thời gian khá dài, từ tháng 6/2011 – thời điểm lần đầu tiên diễn ra “biến động” trong hệ thống ngân hàng về tình trạng nợ xấu, khi khối ngân hàng buộc phải kéo giảm tỷ lệ cho vay phi sản xuất về mức 22% theo yêu cầu của Ngân hàng Nhà nước, cho đến gần đây hầu hết các ngân hàng vẫn cố ém nhẹm con số dư nợ cho vay thực tế và kéo theo đó là tỷ lệ nợ xấu mà đã trở nên nguy hiểm đối với họ.
Không quá trái ngược với những đồn đoán của dư luận giới đầu tư, BIDV đã trở thành “quán quân” về dư nợ cho vay xây dựng – hơn 42.000 tỷ đồng. Tiếp theo đó là Ngân hàng Vietinbank – 41.000 tỷ đồng. Cả hai ngân hàng này đều có tỷ lệ cho vay bất động sản và xây dựng chiếm 14% trong tổng dư nợ. ACB và Sacombank cũng nằm trong danh sách “top 10”.
Nhưng chiếm tỷ lệ cao hơn hẳn trong tổng dư nợ lại là những ngân hàng nhỏ như Phương Nam, Phương Tây, Đông Á – 26%. Còn SHB cũng có tỷ lệ cho vay xây dựng và bất động sản chiếm đến 18% tổng dư nợ cho vay.
Rõ ràng, những tỷ lệ trên không thể được coi là an toàn so với điều mà các ngân hàng thường tuyên bố – tỷ lệ an toàn cho phép chỉ từ 3-5%. Rải rác trong những công bố và báo cáo trước đây, ngoại trừ Agribank thừa nhận tỷ lệ nợ xấu trên 6%, còn các ngân hàng khác đều không chấp nhận thực tại như những gì đã xảy ra.
Tuy vậy, thời gian gần đây lại xuất hiện một ước đoán từ giới chuyên gia ngân hàng. Theo đó, có khả năng đến 50% nợ bất động sản và xây dựng đang có nhiều triển vọng trở thành nợ khó đòi. Cũng có nghĩa là một nửa trong số nợ bất động sản có khả năng không cánh mà bay.
Cũng trong báo cáo của Ủy ban Giám sát tài chính quốc gia, tổng giá trị các khoản cho vay vào hai lĩnh vực bất động sản và xây dựng của 10 ngân hàng có số dư nợ lớn nhất được thống kê là 147 nghìn tỷ, bằng khoảng 73% dư nợ bất động sản được các ngân hàng báo cáo cuối năm 2011. Nếu so với con số điều chỉnh của Ủy ban Giám sát tài chính quốc gia, tỷ lệ này chiếm 42%.
Như vậy, nếu tính đúng và đủ trên cơ sở con số 348.000 tỷ đồng dư nợ bất động sản mà Ủy ban Giám sát tài chính quốc gia công bố, khoản dư nợ bất động sản của 10 ngân hàng trên phải là 254.000 tỷ đồng, chứ không chỉ là 147.000 tỷ đồng theo báo cáo của ngân hàng.
Có một chi tiết trùng hợp khá ngẫu nhiên nhưng lại rất đáng so sánh: 254.000 tỷ đồng trên lại đúng bằng con số dư nợ cho vay bất động sản mà một vài quan chức, trong một vài thông tin không chính thức, công bố vào thời điểm cuối năm 2011. Sự trùng hợp này cho thấy nhiều khả năng vẫn còn khoảng 1/3 số dư nợ không có địa chỉ rõ ràng.
Tỷ lệ nợ xấu bất động sản, bao nhiêu?
Bất động sản – một lĩnh vực lớn chi phối nền kinh tế quốc dân, đang diễn ra tình trạng mông lung hết sức khó hiểu, ít nhất trên bình diện những con số. Từ quý IV năm ngoái, TS. Lê Xuân Nghĩa – khi đó là Phó chủ tịch Ủy ban Giám sát tài chính quốc gia, đã tuyên bố ngay cả ủy ban này và Ngân hàng Nhà nước đều không nắm rõ được con số nợ xấu và dư nợ cho vay bất động sản thực tế là bao nhiêu. Trước đó, Ngân hàng Nhà nước đã ít nhất hai lần yêu cầu các ngân hàng báo cáo về hiện trạng nợ và nợ xấu, nhưng cuối cùng vẫn chưa có một con số cụ thể cuối cùng đưa ra và chưa có ngân hàng nào bị điểm mặt.
Vào cuối tháng 5/2012, điều đáng ngạc nhiên khi công bố trước Quốc hội, Ngân hàng Nhà nước thông báo tỷ lệ nợ xấu đã lên đến 10% chẵn, so với con số chỉ 3,4% cũng công bố trước Quốc hội vào 11/2011. Như vậy, chỉ trong thời gian 6 tháng, tỷ lệ nợ xấu trong hệ thống ngân hàng đã tăng gấp ba lần mà không có một lần thông tin về sự tăng bất thường này.
Những bất cập quá lớn về sự khác biệt số liệu cũng như tình trạng thiếu minh bạch về thông tin nợ xấu nói chung và nợ xấu bất động sản nói riêng khiến dư luận hoài nghi: 10% liệu đã phải là tỷ lệ nợ xấu cuối cùng trong hệ thống ngân hàng.
 
 
 Nếu có thể, cũng nên tham khảo đánh giá của một tổ chức xếp hạng tín nhiệm độc lập có uy tín của quốc tế là Fitch Ratings. Từ tháng 6/2011, khi Ngân hàng Nhà nước chỉ thừa nhận tỷ lệ nợ xấu trong hệ thống ngân hàng vào khoảng 3,2%, Fitch đã công bố tỷ lệ này lên đến 13%, tức gấp 4 lần con số của các cơ quan hữu trách Việt Nam. Còn giờ đây, với tỷ lệ nợ xấu 10% mà Ngân hàng Nhà nước Việt Nam công bố, chẳng lẽ tỷ lệ nợ xấu thực tế còn cao hơn nhiều?
50%, tức khoảng 125.000 tỷ đồng, có khả năng “biến mất” từ con số dư nợ cho vay bất động sản, có thể chiếm đến 36% con số dư nợ 348.000 tỷ đồng do Ủy ban Giám sát tài chính quốc gia công bố điều chỉnh.
Và nếu chiếu theo con số thực này cũng như khả năng không thể thu hồi 50% số nợ, có khả năng nào nợ xấu thực tế đối với bất động sản sẽ gấp 3,6 lần so với số liệu 10% đã báo cáo trước Quốc hội vào tháng 5/2012. Nếu đó là sự thật thì thật đáng báo động. 
– Theo VEF
 

1 nhận xét:

 
Nặc danh nói…

Nếu đã sống vì TIỀN, thì chết cũng là vì TIỀN là lẽ đương nhiên thôi .

12:23 Ngày 05 tháng 7 năm 2012

 

Written by doclaibaibao

Tháng Bảy 25, 2012 at 10:14 chiều

Posted in ĐỂ XEM THÊM

XÃ HỘI CHỦ NGHĨA: lý thuyết và hiện thực

leave a comment »

XHCN: lý thuyết và hiện thực
By NTZung, on September 25th, 2010

(Thừa giấy vẽ voi, nhân có người đề nghị tôi góp ý …)

Tình cờ tôi đọc 1 bài báo nhan đề “The devicilizing effect of government“, chợt nhớ ra rằng nước Mỹ đang tiến mạnh, tiến vững chắc lên … CNXH ! Tuy người ta không nói ra, nhưng nước Mỹ cũng đang trong “thời kỳ quá độ”, và có thể sẽ trở thành nước XHCN sớm hơn VN trong cuộc “thi đua” này …

Nhưng trước hết, có lẽ phải định nghĩa lại cho chính xác thế nào là XHCN ?

Chúng ta đã được nghe rất nhiều về sự tiến lên XHCN, về các nước XHCN, v.v., để rồi cuối cùng té ngửa ra là … không phải vậy. VN tự nhận là nước trong “thời kỳ quá độ đi lên XHCN”, tự xưng là “XHCN” trong tên gọi, nhưng nếu không biết đích là đâu thì mãi mãi vẫn sẽ chỉ là “quá độ”, mà khi lên đến XHCN rồi mà không biết mình đang ở trong XHCN thì sao ?! Bởi vậy, định nghĩa cho rõ ràng là rất quan trọng!

Về cơ bản, có 2 loại hình XHCN:

– Loại thứ nhất là XHCN lý tưởng, hay còn gọi là XHCN lý thuyết

– Loại thứ hai là XHCN hiện thực, hay còn gọi là XHCN thực hành

Hai loại đó rất xa nhau, bởi theo người ta thường nói, khoảng cách giữa lý thuyết và thực hành lớn hơn trong thực hành so với là trong lý thuyết.
CNXH lý tưởng là gì ?

Về mặt lý thuyết, CNXH lý tưởng được đặc trưng bởi các tính chất như: dân chủ, tự do, công bằng, pháp trị, phồn vinh, văn minh, và phúc lợi xã hội.

– Dân chủ. Trước hết là mỗi người làm chủ bản thân mạng sống của mình (không bị ép đi lính hay ép hy sinh vì bất cứ lý do gì, hay bị ép phải sống khi có bệnh đau đớn không thể chữa khỏi). Sau đó là làm chủ tài sản của mình. Rồi làm chủ mọi cấp chính quyền liên quan: Có quyền trực tiếp bầu ra chính quyền ở mọi cấp, có quyền trưng cầu dân ý nhằm thay đổi mọi luật lệ có vẻ bất hợp lý, v.v. Nếu rơi vào thiểu số thì vẫn được đảm bảo bằng luật pháp các quyền lợi, không bị chính quyền và đa số đàn áp.

– Tự do. Tự do nói và làm bất kỳ điều gì, miễn sao không xâm hại đến quyền lợi chính đáng của người khác. Trong đó có tự do ngôn luận, đi lại, mưu sinh, tiêu dùng, hội họp, v.v. Mọi mâu thuẫn quyền lợi có thể giải quyết bằng thỏa hiệp hay bằng pháp luật. Không ai làm nô lệ. Các luật lệ đặt ra không phải là để cấm đoán bừa bãi, mà là để điều phối nhằm giảm thiểu mâu thuẫn quyền lợi giữa các thành viên, tạo ra thuận lợi cho mọi người. Sự điều tiết xã hội của chính quyền không chủ yếu dựa trên cấm đoán cưỡng bức, mà là dựa trên các chính sách kinh tế (thu thuế cao các loại hoạt động gây hại nhiều cho xung quanh, và tài trợ các loại hoạt động có lợi cho xung quanh).

– Công bằng. Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật dù là dân hay quan, không phân biệt “giai cấp”. Mỗi người được đánh giá theo tư cách, trình độ và hành động của mình, chứ không phải theo lý lịch, quê quán, màu da, … Ai làm được nhiều hơn tốt hơn thì được hưởng nhiều hơn chứ không “bình quân chủ nghĩa”.

– Pháp trị. Pháp luật đảm bảo các quyền con người, đảm bảo tự do dân chủ công lý cho mọi người. Luật pháp là trên hết, áp dụng với tất cả mọi người, không một cá nhân hay đảng phái nào có thể tự đặt mình lên trên pháp luật. Tư pháp độc lập với lập pháp và hành pháp, có thể xử tội cả các quan chức đứng đầu chính phủ.

– Phồn vinh. Giàu có về vật chất và văn hóa, môi trường thiên nhiên tươi đẹp trong sạch phong phú, v.v.,

– Văn minh. Các thành viên có văn hóa, có ý thức công dân, quí trọng sự sống, tôn trọng sự khác biệt, có tinh thần tự do bình đẳng bác ái. Có sự hài hòa trong xã hội, không mâu thuẫn căng thẳng giữa các tầng lớp khác nhau, ai cũng tìm được chỗ đứng của mình, … Xã hội trong sạch minh bạch, ít tham nhũng tội phạm mafia …

– Phúc lợi xã hội. Toàn bộ các thành viên của xã hội được đảm bảo chăm sóc về y tế, giáo dục, chỗ ở tối thiểu, đồ ăn tối thiếu, bảo hiểm phòng rủi ro, được cứu trợ khi gặp khó khăn đặc biệt, v.v. Không thành viên nào của xã hội bị ruồng bỏ, không người nào phải sống dưới mức nghèo đói. Ai cũng được xã hội tạo cho các cơ hội đi lên.
CNXH hiện thực là gì ?

Trên thế giới có nhiều nước đang hoặc đã từng nhận mình là “XHCN”: Nga và các nước Đông Âu, Trung Quốc, Việt Nam, Lào, Campuchia, Mông Cổ, Bắc Triều Tiên, Cuba, Venezuela, nhiều nước châu Phi, v.v. Tuy “mỗi nước một vẻ”, nhưng có thể nhận thấy một số đặc trưng giống nhau của các mô hình XHCN hiện thực này

– Nhà nước ôm đồm. Nhà nước phình to, cái gì cũng “thò mũi” vào, cũng muốn quản lý, với lý do chỉ có nhà nước biết nhân dân cần gì nhất, biết cái gì là tốt cái gì là xấu cho dân, biết phải làm thế nào, còn nhân dân “ngu dại”. Khu vực kinh tế nhà nước kém hiệu quả nhưng chiếm tỷ lệ lớn trong xã hội.

– Phúc lợi nửa vời: nhà nước đứng ra cung cấp các phúc lợi xã hội cho nhân dân, nhưng do nhiều lý do khác nhau (thiếu thốn, quan liêu, quản lý kém, tham nhũng, v.v.) nên chỉ cung cấp được nửa vời.

– Độc quyền chính trị. Có một đảng phải nào đó ngồi trên pháp luật, chiếm lĩnh quyền lực về chính trị và kinh tế, đàn áp những ai chống đối, tự nhận là lãnh đạo tối cao của dân, nhưng không do dân bầu ra.

– Hạn chế tự do dân chủ. Với lý do là “nhân dân ngu dại, cần nhà nước lãnh đạo”, chính quyền hạn chế các quyền dân chủ tự do của nhân dân: ví dụ như quyền làm chủ bản thân sinh mạng của mình, quyền bầu lãnh đạo, quyền phê phán chế độ, quyền đi lại, hội họp, buôn bán, v.v.

– Bình quân chủ nghĩa. Làm tốt thì không được hưởng hơn gì so với làm tồi.

– Vô trách nhiệm. Phần lớn các trách nhiệm là “trách nhiệm tập thể”, có nghĩa là “không phải trách nhiệm của ai cả”. Hệ quả là ít ai dám “xả thân” chịu trách nhiệm. Mọi người tranh dành quyền lợi nhưng đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.

v.v.
Tiến lên XHCN ?

Trong lịch sử phát triển của thế giới, có thể kể đến một số mốc lớn trên con đường tiên lên XHCN lý tưởng như: xây dựng thể chế dân chủ (quốc hội và tòa án có những quyền tối cao hơn các tổng thống hay đảng trưởng …), xóa bỏ nô lệ, tự do ngôn luận (như Voltaire từng nói “Tôi không đồng ý với ý kiến của anh, nhưng sẵn sàng lấy thân mình bảo vệ quyền được nói ý kiến đó của anh”), phổ cập giáo dục, chống độc quyền, xóa bỏ quân dịch,v.v. Tuy các nước tư bản không nói ra, nhưng thực chất họ cũng đang trong “thời kỳ quá độ đi lên” XHCN lý tưởng. “Tư bản” và “xã hội” là hai thái cực, nhưng không thù địch nhau, mà trái lại phải kết hợp hài hòa với nhau như đàn ông với đàn bà, trong một xã hội tốt đẹp. XHCN lý tưởng và TBCN lý tưởng có thể coi là một. Ghandi cũng từng nói “bản thân tư bản không xấu xa, lạm dụng tư bản mới xấu xa”.

Ngay ở “thành trì của chũ nghĩa tư bản” như Mỹ, tổng thống Bush từng nói: “Không để trẻ em nào bị bỏ rơi”. Rồi đến lượt tổng thống Obama cải cách chương trình y tế quốc gia để bảo hiểm y tế được cho hầu hết toàn dân Mỹ. Đó là những chính sách hay lời nói xã hội chủ nghĩa. Ở Pháp, cố tổng thống Mitterand cũng từng nói: “Nước Pháp có thể có mọi thứ xã hội chủ nghĩa mà hệ thống tư bản của nó cho phép đạt được”. Và nước Pháp là nước có hệ thống xã hội phúc lợi rất cao, có lẽ còn tốt hơn nhiều so với thời kỳ “hoàng kim” của Liên Xô, mà lại không có các hạn chế về tự do dân chủ như Liên Xô.

Nếu xét các nước đang gần CNXH lý tưởng nhất, có thể lấy Thụy Sĩ làm ví dụ: rất dân chủ (mô hình dân chủ Thụy Sĩ là mô hình phi tập trung, quyền lực trung ương thì ít mà quyền tự trị của từng địa phương thì nhiều, từng làng có quyền của mình, hàng tháng đều có bầu cử trưng cầu dân ý để cải thiện các luật), rất tự do (không ai phàn nàn Thụy Sĩ thiếu tự do), phồn vinh (mức sống trung bình của Thụy Sĩ vào loại cao nhất thế giới), văn minh (sạch đẹp, đúng giờ, đàng hoàng, hòa bình, tuân thủ pháp luật, tôn trọng người khác, v.v.), phúc lợi xã hội (hệ thống trường công tốt, nhiều hoạt động văn hóa xã hội, v.v.).

Nếu có một bảng xếp hạng thế giới nào đó theo “thang điểm XHCN lý tưởng”, thì VN đang ở thứ bậc rất thấp, mọi tiêu chuẩn mới chỉ được điểm “trung bình yếu”. Điểm minh bạch của VN chưa được nổi 3 trên 10. Kể cả về các tiêu chuẩn “phúc lợi xã hội”, thì VN cũng đứng sau đuôi các nước tư bản phát triển. Chẳng hạn, chính phủ VN gánh vác không đến một nửa chi phí giáo dục phổ thông, trong khi chính phủ Pháp gánh vác gần 100% chi phí này. Vào bệnh viện ở VN mà không xì tiền ngay thì “đợi đấy” kể cả khi có bảo hiểm y tế, trong khi ở Pháp bệnh nhân nằm viện miễn phí và được một mình một phòng phục vụ ăn tận nơi ngày 4 bữa.

Nhân dân VN chắc cũng muốn được đi theo “CNXH lý tưởng”, nhưng VN có vẻ đang ở gần “CNXH hiện thực” và chịu sức hút lớn của nó. “CNXH hiện thực” không chỉ hút VN, mà còn hút tất cả các nước khác, kể cả Pháp, Mỹ, v.v. Không chỉ ở VN mới có cấm đoán. Pháp cũng có cấm đoán (chẳng hạn cấm mại dâm, trong khi những nước xung quanh cho phép chuyện đó hợp pháp). Mỹ cũng có cấm đoán. Bài báo The devicilizing effect of government chứa nhiều ví dụ thú vị về Chính phủ Mỹ cấm đoán nhân dân ra sao. Chẳng hạn cấm không được dùng loại bóng đèn cổ điển nữa. (Thay vì cấm đoán, có thể dùng các chính sách kinh tế vừa hiệu quả hơn vừa đảm bảo tự do, nhưng các chính phủ có xu hướng thích cấm đoán hơn). Đà này không khéo Mỹ có ngày sẽ đuổi kịp và vượt VN trên con đường tiến lên CHXN hiện thực ?! 😀
Góp ý …

Nay nói đến chuyện góp ý … (nhưng có ai nghe không mà góp mới chẳng ý ?!). VN muốn tiến lên được CNXH (cái CNXH lý tưởng, tốt đẹp, chứ không phải “CNXH hiện thực phũ phàng”) thì phải làm gì ? Phải làm rất nhiều thứ, như:

– Trước hết phải tự công nhận mình còn rất kém XHCN so với nhiều nước TB trên thế giới. Bỏ đi những hoang tưởng về mình. (Fidel Castro cũng đã thừa nhận mô hình Cuba không đúng nữa, bao giờ đến lượt VN?)

– Bỏ đi những câu giáo điều như kiểu “CNTB là người bọc lột người” không còn hợp thực tế (ở các nước tư bản tiên tiến ngày nay, những người nghèo là những người ngồi nhà ăn trợ cấp xã hội chứ không ai bóc lột được họ!)

– Không còn coi tư bản là kẻ thù, mà phải nhận thấy rằng tư bản và xã hội là hai yếu tố “âm dương” cần được phát triển hài hòa trong xã hội lành mạnh.

– Tiến lên một nền dân chủ pháp trị, đặt Quốc Hội lên trên Đảng (sửa đổi Hiến pháp là việc của Quốc Hội chứ không phải của BTT), đặt Ủy Ban Nhân Dân thành phố lên trên Đảng Ủy (cơ quan nào do dân bầu ra thì phải có quyền to nhất), đảm bảo sự độ lập của hệ thống tư pháp …

– Chống tham nhũng phải được làm ở các cấp cao nhất rồi mới xuống đến dưới (càng lắm chức quyền thì mới càng dễ tham nhũng, chứ chống dân đen tham nhũng thì làm sao đỡ tham nhũng được)

v.v.

Xem ra khó quá! Kiểu này có khi còn “quá độ” rất lâu nữa ?! Thôi thì ta cứ hy vọng. Bao giờ Quốc Hội là độc lập chứ không còn do Đảng lãnh đạo, biết đâu tôi lại ra ứng cử vào đó ?!

Giá mà cứ bê được mô hình Thụy Sĩ vào dùng ở VN thì đơn giản biết mấy. Hồ Chí Minh ngày trước cũng đã từng mượn lời Hiến pháp Mỹ trong tuyên ngôn độc lập. Tiếc là sau đó VN đã không tiếp tục học những điểm hay của hiến pháp này …
Kinh tế Xã hội, Thừa giấy vẽ voi, Tiêu Điểm, Tiếng Việt
« Copula trong xác suất và tài chính (1)
Chuyện ly kỳ về một vị GS TSKH »
20 comments to XHCN: lý thuyết và hiện thực
« Older Comments 1 2

*
admin MonsterID Icon admin
December 29, 2010 at 9:47 pm

Quay về chuyện “góp ý”, nghe nói có bài của bác NĐM đăng báo rất hùng hồn nói về việc có những bọn “lợi dụng chuyện Đảng mời góp ý để mà chống phá với động cơ xấu”. Đảng ta thật trăm tay ngàn mắt, nhìn “xuyên thủng ruột” cái bọn “động cơ xấu”.

Cái này không nằm ngoài cái văn hóa “kẻ nào nói trái ý ta là kẻ đó xấu xa” mà bao nhiều năm nay đã được thấm nhuần. (Kể cả nhiều người tự nhận là “tiến bộ” cũng có cái văn hóa này). May quá, khi có người yêu cầu tôi góp ý, tôi đã từ chối, vì nếu không tâng bốc đúng kiểu mà lại “dại dột” đi “phản biện” thì có nguy cơ bị coi là “phản động”.

Có một cái bệnh gọi là bệnh “điếc chọn lọc” (surdité sélective) rất phổ biến, tức là người ta chỉ nghe thấy cái gì “lọt tai”.
*
admin MonsterID Icon admin
December 29, 2010 at 10:12 pm

Tự nhiên tôi nhớ chuyện hồi quãng 1990, một ông chú của tôi (nhà giáo chất phác ở ngoại thành Hà Nội) có nói “thế là phe ta mất Đông Âu rồi”. Ông có vẻ luyến tiếc Đông Âu thực sự (tuy chưa bao giờ xuất ngoại, cũng chẳng biết người Đông Âu người ta nghĩ gì). Hội phụ nữ VN hình như còn tự nảy ra sáng kiến sang ĐSQ Ba Lan để “ủng hộ hội phụ nữ Ba Lan chống lại bọn tư bản”, bị một phen thối mũi vì ĐSQ Ba Lan trả lời là nước chúng tôi thay đổi chế độ là do nhân dân muốn vậy, chứ chẳng có bọn tư bản nào phá hoại 😀

Ngày nay, “phe ta” vẫn còn TQ (“tuy nó lấn áp ta, nhưng nó cùng phe CS” theo lời đ/c Đỗ Mười) và vài “anh em đồng chí khác” như Bắc Triều Tiên, Cu Ba, Venezuela, Lào, Campuchia ? Ở Cuba thì Fidel đã nhận ra sai lầm, dự đoán là sau khi Fidel chết đi Cu Ba sẽ đẩy nhanh việc bình thường hóa quan hệ với Mỹ, mở cửa và dân chủ hóa. Bắc Triêu Tiên, sắp tới “lãnh tụ trẻ tuổi thiên tài” Kim Con lên thay ngôi
Kim Bố, sẽ là “the start of the end” của chế độ hiện tại. Ở Venezuela, Chavez sẽ làm cho nền kinh tế nước này suy sụp đến mức dân không còn tin vào những giáo điều của đ/c này nữa, và sẽ lại có cách
mạng khác. Lào và Campuchia thì thành thuộc địa mới của TQ rồi. Chỉ còn VN và TQ là hai “anh em môi
hở răng lạnh nắm tay nhau tiến lên CNXH” thôi. (Đấy là ta nói “anh em”, chứ tụi TQ nó nói “bố con” — Đặng Tiểu Bình trước khi đem quân đánh VN năm 79 có nói với tổng thống Mỹ là “con hư cha mẹ phải đánh đòn”).
*
bích phượng MonsterID Icon bích phượng
December 29, 2010 at 10:51 pm

Admin:
Tôi thấy bài “Một cuốn tiểu thuyết Việt Nam bị “luộc” tại Pháp” của Công Chính ở báo Thể thao-Văn hóa rõ ràng đấy chứ. Vừa vào google kiểm tra thì thấy có khoảng ba chục báo mạng và blog đã đăng lại bài này. Nhưng có lẽ chưa đâu biết bà Trần Thị Hảo là ai, nên độc giả chưa để ý chăng?

http://thethaovanhoa.vn/133N20101223100700197T0/mot-cuon-tieu-thuyet-viet-nam-bi-luoc-tai-phap.htm

Theo tôi, admin làm cho bài báo này một topic riêng, lấy lại một số comment của tôi, admin và bimba. Hy vọng các bạn khác sẽ lên tiếng thêm. Làm thế để ủng hộ tác giả Nguyễn Thị Mỹ Dung. Chúng ta có thể giúp chị Dung viết một bức thư gửi cho nhà xuất bản L’Harmatan. Tôi không quen biết gì chị Dung đâu, chỉ thấy ngang trái mà động lòng thôi. Chị ấy đã mất mấy năm mới viết được cuốn sách đó.

Nhân đây tán thêm tí chuyện: theo báo Pháp, đ/c Lãnh đạo thiên tài trẻ tuổi Kim Con từng được Đảng CS Triều Tiên “cử đi du học” ở Thụy Sĩ.
*
hong van MonsterID Icon hong van
December 30, 2010 at 11:55 am

Xã hội phương tây phát triển được trước hết nhờ họ có tinh thần phê phán cao. Chứ cái kiểu cứ thấy ai phê phán điều gì xấu của mình cũng coi là “chống phá”, là “chửi lại đất mẹ”” thì mọt kiếp cũng chẳng phát triển được.(bimba)

Bon toi cung da tung tranh luan ve van de nay tren mot dien dan trong nuoc. Nguoi VN thuong nghi la “yeu nuoc la phai ca ngoi To Quoc etc..”. Trong tranh luan bon toi da ban ve bai viet

LÊ DIỄN ĐỨC – NÓI XẤU DÂN TỘC VẪN ĐƯỢC VINH DANH

http://www.talawas.org/?p=25242

“Ngày 6 tháng 10 Quốc hội Ba Lan đưa ra dự thảo nghị quyết lấy năm 2011 là “Năm Czesław Miłosz”, mang tên một nhà văn Ba Lan, với nhiều tranh cãi.

Sơ lược về Czesław Miłosz

Czesław Miłosz sinh ngày 30 tháng 6 năm 1911 tại Szetejnie, qua đời ngày 14 tháng 8 năm 2004 tại Kraków, Ba Lan – là luật gia, nhà ngoại giao, nhà thơ, nhà văn, sử gia văn học, dịch giả.

Trong giai đoạn 1951-1989 Czesław Miłosz sống lưu vong tại Pháp cho đến năm 1960, sau đó ở Hoa Kỳ. Ông đã đoạt giải thưởng “Neustadt International Prize for Literature” (1978) và giải Nobel Văn học (1980); là giáo sư văn học Slavic tại Đại học Berkeley và Đại học Harvard; năm 1993 ông trở về nước, là thành viên của Viện Hàn lâm Khoa học Ba Lan và Hội Nhà văn Ba Lan.

Phát biểu của Robert Kołakowski, đại diện đảng đối lập “Luật pháp và Công lý” (PiS) rằng, Czesław Miłosz “thường xuyên có thái độ gay gắt trong các đánh giá về đạo đức của người Ba Lan”, “ông thấy mình như là công dân của thế giới và cũng có vấn đề với nguồn gốc Ba Lan”, đã làm nóng diễn đàn Quốc hội.

Bà Anna Sobecka, cũng thuộc PiS, nhắc nhở Quốc hội về “diện mạo bài xích Ba Lan của Czesław Miłosz” khi trích các câu văn, thơ của ông như: “Đối với Ba Lan không có chỗ nào trên trái đất” (trong cuốn “Năm của Hunter“), “Nếu người ta cho tôi phương pháp, tôi sẽ làm nổ tung đất nước này trong không trung” (trong cuốn Châu Âu gia đình), “Ba Lan là mảnh vườn tối tăm” (trong cuốn Nghĩa vụ cá nhân)… “Nhiều sự sỉ nhục tương tự không thiếu trong các tác phẩm của Milosz”, dân biểu Sobecka nhấn mạnh.

Có dân biểu đưa ra thắc mắc phải chăng Quốc hội Ba Lan không biết còn các nhà văn và nhà thơ nào xứng đáng hơn, sao lại lựa chọn Czesław Miłosz.

Chúng ta biết rằng, ngoài Czesław Miłosz, ba người Ba Lan khác cũng đã đoạt Giải thưởng Nobel Văn học là Heryk Sienkiewicz (1905), Władysław Reymont (1924) và nhà thơ nữ Wisława Szymborska (1996).

Một dân biểu khác nói mặc dù đoạt giải Nobel, sinh thời Czesław Miłosz ghét người Ba Lan, vì không có cách nào khác để hiểu câu nói của ông: “Người Ba Lan phải là một con lợn, bởi vì sinh ra là người Ba Lan”. Hoặc: “Ngôn ngữ của người Ba Lan không có cội nguồn, khó hiểu và người Ba Lan căm ghét lẫn nhau nhiều hơn các quốc gia khác, một thứ tiếng nói trơ tráo.” Và cuối cùng họ đưa ra kết luận: Lẽ nào lại đi tôn vinh một người Ba Lan chế nhạo người Ba Lan, lòng yêu nước và tính anh hùng dân tộc của họ?

Tuy nhiên, không phải tất cả các thành viên của các đảng đối lập chống lại việc Ba Lan chọn năm 2011 mang tên Czesław Miłosz.

Chuyên gia về lịch sử văn học, ông Alexander Chłopek, phản ứng rằng, “Các nhân vật lớn thường gây tranh cãi, và chúng ta phải nhớ điều đó. Mỗi nhà thơ lớn của dân tộc Ba Lan đều có vấn đề về gốc Ba Lan.”

Thế nhưng, bất chấp những mối nghi ngờ và thành kiến, tất cả các đảng đều chính thức tuyên bố sẽ bỏ phiếu ủng hộ nghị quyết kỷ niệm Czesław Miłosz trong năm 2011.

Kỷ niệm 100 năm ngày sinh nhà văn, nhà thơ Ba Lan vào năm 2011 cũng đã được xếp trong lịch trình của UNESCO.

Năm Czesław Miłosz 2011 được tổ chức không chỉ ở Ba Lan và Lithuania, mà còn ở Hoa Kỳ, Pháp, Trung Quốc, Ấn Độ, Israel, Nga và một số các nước khác.[1]”

Mot ban o Balan cho biet y kien cua mot nguoi Balan binh thuong ” Nhà văn phải viết những cái mình cảm nhận được. Ai thích thì đọc, không thích thì thôi. Nhà văn, nhà báo không thể viết dưới sự chỉ đạo của bất cứ một ai”.
*
bích phượng MonsterID Icon bích phượng
December 30, 2010 at 11:26 pm

@Chị Hồng Vân:

Em không biết là ông Milosz phát biểu những câu kiểu “Người Ba Lan phải là một con lợn, bởi vì sinh ra là người Ba Lan” trong trường hợp nào nhưng nhiều khi nhà văn cũng cần đôi chút cực đoan. Nhà văn mà ăn nói ngọt ngào thì thành nhà chính trị mất.

Em có đọc một ít tác phẩm của Milosz, em thấy ông ấy đúng là có tinh thần quốc tế rất cao, chứ không tự hào dân tộc hẹp hòi như ông Soljenitsyne (Nobel văn chương 1970 gốc Nga). Sau giải Nobel 1980, Ba Lan vinh danh Milosz như “anh hùng dân tộc” nhưng ông ấy luôn nhắc lại quá khứ tha hương của mình(đầu tiên là cư trú chính trị ở Pháp, rồi lại rời Pháp sang Mỹ, nhập quốc tịch Mỹ…). Milosz cũng yêu cầu Ba Lan phải công nhận những đóng góp về mặt văn hóa của cộng đồng Do Thái trong lịch sử Ba Lan, và nhiều lần phản đối khi thấy dân Ba Lan tỏ ra sùng đạo Thiên Chúa một cách thái quá.

Đương nhiên, những người như Milosz thì không bao giờ chấp nhận thỏa hiệp rồi. Không có chuyện tặng ông ấy danh hiệu “anh hùng dân tộc” mà ông ấy lại vội vã đưa dân tộc Ba Lan lên mây xanh.

Theo em hiểu, trong mọi xã hội, vai trò của những trí thức văn nghệ sĩ nổi tiếng là sử dụng tiếng nói của mình để thức tỉnh được đám đông. Vì lẽ ấy, mà họ bao giờ cũng cố tình đứng tách khỏi giai cấp lãnh đạo.
*
hong van MonsterID Icon hong van
December 31, 2010 at 9:05 am

Bich Phuong tinh that day, ong ban nguoi Balan cua bon minh da giai thich nhu sau

Tôi nghĩ câu ” người Ba Lan… con lợn”, dịch ra tiếng Việt nên đảo thành: “Sinh ra là người Ba Lan thì phải là đồ con lợn”! (Tất nhiên góp ý này phải gửi đến Lê Diễn Đức). Tôi thực ra không biết câu này của Miłosz. Nhưng một người tài ba như vậy, viết ra chẳng được đăng, không khéo lại mất mạng, cuối cùng phải cao chạy xa bay ra nước ngoài, nếu nói câu ấy cũng chẳng có gì là lạ. Chính ông đã từng viết: “Tôi quyết định sống bằng tiếng Ba Lan, dù đối với Ba Lan, tôi chỉ là hạt bụi chẳng có ý nghĩa gì”.

*
hong van MonsterID Icon hong van
December 31, 2010 at 9:06 am

Bich Phuong: ong ban Viet o Balan chu khong phai nguoi Balan
(neu admin sua “nguoi” thanh “o” thi cam on nhieu)
*
bích phượng MonsterID Icon bích phượng
December 31, 2010 at 10:07 am

@Chị Hồng Vân:
Cám ơn chị. Em cũng đoán ông Milosz muốn nói: “Sinh ra là người Ba Lan thì phải là đồ con lợn”. Bởi vì câu mà bác Lê Diễn Đức dịch: “Người Ba Lan phải là một con lợn, bởi vì sinh ra là người Ba Lan” nghe hơi lủng củng và thiếu logic. Chẳng ai sinh ra đã là người xấu ngay cả.
Theo em hiểu, ngay sau Thế chiến II cho đến khi tị nạn ở Pháp (năm 1951), Milosz đều là tham tán văn hóa của đại sứ quán Ba Lan ở Mỹ rồi Pháp. Ông ấy quyết định tị nạn chính trị vì đã nhận thức ra bản chất của chủ nghĩa CS mà chính quyền Ba Lan lúc đấy theo đuổi, chứ không phải vì sách của ông ấy bị cấm ở Ba Lan. Sách thì sau này mới bị cấm.
CS Ba Lan có lẽ cũng không “chuyên chế” bằng CS VN, CS TQ, CS TT. Em đang đọc Herta Muller, thấy ngay cả độc tài Ceaucescu dường như cũng thua các bác nước mình.

http://zung.zetamu.net/2010/09/xhcn/

Written by doclaibaibao

Tháng Chín 19, 2011 at 2:21 sáng

Bi kịch cuộc đời của nữ kế toán

leave a comment »

Bi kịch cuộc đời của nữ kế toán
Cập nhật lúc 13/07/2011 05:04:10 PM (GMT+7)

 – Luống cuống đưa tay nâng gọng kính, nữ bị cáo thổn thức giãi bày về động cơ phạm tội và cuộc đời đầy nước mắt. Lòng tham, giấc mộng giàu sang đã đẩy nữ cử nhân kinh tế vào vết trượt dài không lối thoát. Gần 30 tuổi, cô đã sinh ra bốn đứa trẻ nhưng lối về của người mẹ ấy sẽ còn rất xa…

Giấc mộng giàu sang

Đứng trước vành móng ngựa ở phiên tòa ngày 12/7 là nữ bị cáo Nguyễn Thị Thu Hương (29 tuổi, TP.HCM) phạm tội “tham ô tài sản”.

Ngay từ đầu phiên tòa, Hương đã lầm lũi cúi đầu nghe công tố  viên công bố cáo trạng. Thu Hương sinh ra và lớn lên tại thành phố. Việc tốt nghiệp loại khá bằng cử nhân kinh tế của một trường Đại học giúp cô nhanh tìm được việc làm với vị trí một giao dịch viên của Ngân hàng NN&PTNT chi nhánh Củ Chi.

Đến tháng 11/2007, Hương được giao nhiệm vụ làm giao dịch viên như một kế toán. Cô phụ trách tài khoản cá nhân, bảo hiểm tài sản và chuyển tiền của nhiều khách hàng với những khoản chi dưới 50 triệu hoàn toàn do cô chủ động làm việc, không phải thông qua lãnh đạo.

Bị cáo tại phiên tòa

Phát hiện quy định trên có nhiều sơ hở nên sau một thời gian ngắn, nữ kế toán này nảy sinh ý định rút ruột công quỹ. Hương lập ra hàng loạt chứng từ khống, giả chữ ký khách hàng cùng nhiều thủ thuật để rút tiền trong tài khoản tiền gửi của khách.

Chỉ trong 6 tháng, Hương đã “hô biến” tổng cộng hơn 2,8 tỷ đồng của khách vào túi riêng để thực hiện giấc mộng giàu sang trong lĩnh vực kinh doanh bất động sản. Vụ việc bị phát giác, cô nhờ người quen nộp lại 950 triệu đồng cho Ngân hàng rồi bỏ trốn buộc cơ quan công an phải phát lệnh truy nã.

Trong hành trình trốn chạy, giấc mộng làm giàu của nữ kế toán vẫn nhen nhóm trong lòng. Hương lận lưng 100 triệu đồng rồi phiêu bạt lên Tây Nguyên để trốn lệnh truy nã. Tại khu chợ của người dân tộc, Hương gặp và làm quen với một người đàn bà, họ rủ sang Trung Quốc buôn hàng.

Nghĩ rằng cơ hội lại đến, cô theo họ vượt biên nhưng sau đó đã bị bán làm vợ cho một người ở Quảng Đông và sinh được một con gái.

Đầu tháng 1/2011, lợi dụng “chồng” lơi lỏng, Hương bế con trốn về nước qua đường núi tỉnh Lạng Sơn. Sau khi gặp lại gia đình, Hương ra cơ quan công an đầu thú. Đó cũng là lúc cô đã mang thai sau đó sinh thêm một đứa con ở trong tù.

Vết trượt chôn vùi số phận

Tại tòa, trình bày lý do phạm tội, Hương thổn thức. Thấy bị cáo không giữ được bình tĩnh, nữ chủ tọa đã cho phép Hương được ngồi để trả lời thẩm vấn.

Gạt ngang nước mắt, Hương thú nhận khoảng thời gian trước đó vợ chồng xảy ra xích mích nên cô đã chuyển ra ở riêng. Trong tay không có nhiều tiền, đồng lương ít ỏi nhưng người đàn bà ấy vẫn thuê một căn chung cư giá 650 USD/tháng để ở.

Rồi trong một lần bị “thổi còi” vì vi phạm giao thông, Hương đã quen một người đàn ông  tên T. làm Cảnh sát giao thông, mối quan hệ giữa hai người nhanh chóng trở nên thân thiết. Nữ kế toán ngân hàng muốn bước vào lĩnh vực kinh doanh vàng và bất động sản để đổi đời. Do không có vốn nên cô nảy sinh ý định thực hiện hành vi phạm tội.

Gạt ngang nước mắt, Hương xụt xùi: “Bị cáo chỉ nghĩ rút tiền để đầu tư, không ngờ bị phát hiện sớm quá” – “Bị cáo rút lắt nhắt, có lần chỉ rút hơn 4 triệu sao nói là đầu tư?” – “Đó là tiền bị cáo rút để trả tiền lãi cho khách (động tác giả với chủ tài khoản bị rút tiền nhưng vẫn được tính lãi – PV)”.

“Bị cáo nói là chuyển cho anh T. hơn 1,6 tỷ đồng, 3 lượng vàng, một nhẫn kim cương…để mua đất ở Long An nhưng bị cáo đã viết giấy biên nhận nhận lại rồi đúng không?” – “Bị cáo chưa nhận lại, giấy biên nhận đó là do T. dí dao vào cổ bắt viết”.

“Vậy một số giấy tờ khác đâu?” – “Bị cáo chuyển nhà nên bị thất lạc”. “Nhưng tòa lấy đâu chứng cứ, quá trình điều tra Tòa án, Viện kiểm sát muốn đưa anh T. vào thành người liên quan để chịu trách nhiệm dân sự với bị cáo nhưng bị cáo lại viết giấy biên nhận nhận lại tiền rồi, anh T. thì khai không biết tiền bị cáo lấy ở đâu, họ chỉ mở tài khoản để bị cáo chuyển tiền nhờ sau đó đã rút ra trả lại hết rồi, bị cáo nghĩ sao?”…

Hương cúi đầu cay đắng, bỏ lửng câu hỏi của nữ chủ tọa phiên tòa.

Lưới trời lồng lộng, Hương nghĩ rằng mình không thể trốn tránh pháp luật mãi mãi. Tháng 1/2011, lợi dụng lúc “chồng” không để ý, Hương ôm con gái bỏ trốn về Việt Nam sau đó ra cơ quan công an đầu thú. Khi bị tạm giam, cô mới hay tin mình lại mang thai. Trải qua nhiều sóng gió, đứa con thứ tư được sinh ra tại trại giam khi thai còn thiếu nhiều tuần tuổi.

Nghĩ về cuộc đời cô con gái và bản án 18 đến 20 năm tù về tội “tham ô tài sản” mà Viện kiểm sát đề nghị, mẹ Hương khóc rấm rứt. Bà cho biết con gái đầu lòng của Hương chưa tròn 5 tuổi, từ ngày cha mẹ ly thân, hai chị em chúng sống dựa vào cha bởi bà ngoại còn phải nuôi đứa con giữa Hương và người đàn ông Trung Quốc.

Bao lo toan, gánh nặng trút hết lên đôi vai người mẹ, đứa cháu thứ tư mới hơn hai tháng tuổi cũng đang đợi ngày về với bà ngoại, cứ nghĩ đến Hương là bà thắt ruột. Không ngờ cô con gái giỏi giang ngày nào chỉ vì chút toan tính đã thực hiện hành vi phạm pháp để rồi trượt dài vào phần đời tăm tối.

Giờ nghị án, qua cánh cửa phòng lưu phạm, người mẹ cố nhoài người về phía Hương để động viên, nhắc nhở vài lời. Nghe tòa tuyên án 18 năm tù, buộc bị cáo phải bồi thường cho Ngân hàng số tiền hơn 1,8 tỷ đồng, người mẹ òa khóc. Ngước đôi mắt đỏ heo sau cặp kính cận dày cộp, Hương nhìn về phía người thân rồi khuất dần sau hành lang phòng xử.

Mai Phượng

 

 

http://www.vietnamnet.vn/vn/xa-hoi/phap-luat/30304/bi-kich-cuoc-doi-cua-nu-ke-toan.html

Written by doclaibaibao

Tháng Bảy 18, 2011 at 6:03 sáng

Posted in ĐỂ XEM THÊM

Bàn về cái thiêng liêng

leave a comment »

11/07/2011

Bàn về cái thiêng liêng

Lê Phú Khải

imageNgày nhỏ đi học lớp 1, lớp 2… cứ mỗi lần được thầy giáo kêu lên bục xóa bảng, hoặc sai đi giặt khăn lau bảng là tôi sung sướng suốt cả ngày hôm đó. Thầy giáo nhớ tên mình, gọi tên mình… Chao ôi là vinh hạnh!

Có lần đi dự đám cưới một người chị họ, tôi gặp thầy giáo cùng đến dự đám cưới. Dù là đứa trẻ vốn tính tình nhút nhát, tôi đã rẽ đám đông đến trước mặt thầy, khoanh tay lễ phép chào: Con chào thầy ạ! Thầy giáo xoa đầu tôi trước hai họ. Tôi hãnh diện vô cùng!

Đã hơn nữa thế kỷ đi qua, vậy mà đến giờ tôi vẫn nhớ cái buổi chiều hôm đó, nhớ như in cái cầu thang mà tôi đã vội leo lên thành cầu để tụt xuống, len đến trước mặt thầy tôi…

Trong con mắt trẻ thơ của tôi, thầy giáo thiêng liêng lắm. Thầy Mạnh Tử ở bên Tàu hơn hai ngàn năm trước từng nói: “Cái phong phú được gọi là cái đẹp”, “Cái cao cả được gọi là cái thiêng liêng” là gì? Vậy thầy giáo của tôi ngày ấy là một người cao cả, vì cao cả nên thầy thật thiêng liêng với học trò.

Thế mà bây giờ thằng cháu nội của tôi lại bĩu môi nói với ông nội nó: Cô giáo của con mới mua xe Attila đó (!). Tôi hiểu ý nó muốn nói: Xe Attila mới mua của cô giáo là tiền bố mẹ nó phải oằn lưng ra đóng góp cho con học thêm, cô giáo bắt nó và bạn bè của nó phải học thêm để cô giáo thâu tiền…

Có lần tôi đã mắng mẹ nó, vì sao cứ phải cho con đi học thêm, trong khi nhà thì túng thiếu. Mẹ nó phân trần: Thằng T (tên thằng cháu tôi) nó bảo, nếu không đi học thêm, cô giáo sẽ tấn công nó trong lớp học. Tôi hỏi: Tấn công là thế nào? Mẹ nó trả lời: Là bắt lên bảng làm toán, rồi đe nẹt, thằng T sợ lắm, khóc đòi mẹ cho đi học thêm. Vì những đứa học thêm không bị cô giáo đối xử như thế. Chữ “tấn công” là từ miệng thằng cháu nội tôi nói ra!

Cô giáo đã hết cao cả thì làm sao còn thiêng liêng được? Một thế hệ con trẻ đi học không có cảm nhận về cái thiêng liêng, lại thấy thầy cô giáo của mình là những kẻ thấp hèn, khi nói đến thầy cô mà bĩu môi ra thì còn gì để nói (!).

Kinh khủng hơn, một lần ngồi ở quán cà phê trước một trường đại học, tôi thấy một số sinh viên gọi thầy giáo là thằng này, thằng kia! Tôi đem câu chuyện này về hỏi thằng con tôi đang theo học một lớp đại học tại chức. Nó giải thích: vì sinh viên phải chung tiền cho thầy giáo mỗi lần thi cử, phải rủ thầy đi nhậu… nên nó xưng hô như thế đó ba ạ!

Chuyện về sự suy thoái của nền giáo dục Việt Nam còn nhiều lắm, nhưng chuyện của ngành y tế thì còn tàn nhẫn hơn. Vừa qua, tại Năm Căn tỉnh Cà Mau, nhân dân đã kéo đến đập phá, đuổi đánh các thầy thuốc ở bệnh viện vì cho rằng họ đã bỏ mặc một bệnh nhân gái 16 tuổi được chở đến cấp cứu, dù gia đình nạn nhân này đã quỳ xuống lạy van, xin các bậc lương y này cứu chữa. Em gái đã chết ở bệnh viện. Khi người dân phẫn nộ kéo tới thì các vị “thầy thuốc như mẹ hiền” này đã hốt hoảng cởi bỏ hết áo trắng trên người để chạy trốn như những lũ chuột bị rắn đuổi!

Có lẽ trong lịch sử ngành y thế giới, chưa có ở đâu diễn ra màn bi kịch kiểu này. Chủ nghĩa “duy lợi” (từ của Hà Sĩ Phu) của ông Marx không có đất sống ở trời Tây, có lẽ vì thế nó vội di trú đến những mảnh đất rừng rú còn sót lại ở Châu Á để nương thân, và Việt Nam là một trong những điểm dừng chân của nó. Tất cả được tính ra “lợi quyền”, lợi lộc, không còn cái gì là thiêng liêng nữa, dù là làm nghề thầy – thầy giáo, thầy thuốc…

Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện hồi còn sống, có lần đã kể cho tôi nghe về tư cách người thầy thuốc. Ông cho biết, ở Pháp, thầy thuốc chỉ được khám bệnh, cho toa (đơn)… không bao giờ được phép chìa tay ra cầm tiền của bệnh nhân. Tiền khám bệnh sẽ được người nhà của bác sĩ thu ở chỗ khác, khi bệnh nhân ra về. Ông giải thích: Nếu bác sĩ cầm tiền từ tay bệnh nhân thì về tâm lý, hình ảnh của thầy thuốc “cứu nhân độ thế” hết thiêng mất rồi. Khi người bệnh đến với thầy thuốc, thì tâm trạng của họ đến với một vị cứu nhân, người đó sẽ đem hết tinh thần cao cả của người thầy thuốc để cứu họ. Chỉ riêng tâm trạng đó đã là liều thuốc tinh thần để người bệnh tự giúp mình khỏi bệnh đến 50%. Vì thế các trường đào tạo thầy thuốc ở Pháp giảng dạy rất kỹ lưỡng rằng, không được để đồng tiền xuất hiện giữa thầy thuốc và bệnh nhân. Dù rằng thầy thuốc vẫn cần tiền để tồn tại.

Vậy mà ở tỉnh X, thầy thuốc bán thuốc cho bệnh nhân. Thuốc còn được nghiền nát ra để bệnh nhân không biết đó là thuốc gì, ở đâu sản xuất… để bệnh nhân không thể so đo đắt rẻ…

Chỉ có hai nghề cao quý được ông bà ta kêu bằng “thầy”.

Dắt đứa con đến cửa nhà thầy, người mẹ ngày xưa nói: Đến ăn mày thầy dăm chữ để cháu làm người!

Ôi sao mà thiêng liêng quá!

Bây giờ cả thầy giáo và thầy thuốc đều lấy học trò và bệnh nhân làm đối tượng để làm tiền thì cái thiêng liêng không cánh mà bay khỏi cái xã hội xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam mất rồi! Chỉ còn lại sự dối trá vô lương đến lộng lẫy “thiêng liêng” mà thôi!

L.P.K.

Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.

 

 

http://boxitvn.blogspot.com/2011/07/ban-ve-cai-thieng-lieng.html

Written by doclaibaibao

Tháng Bảy 14, 2011 at 5:40 sáng

Posted in ĐỂ XEM THÊM

Nén nhang muộn cho Nguyễn Khải

leave a comment »

 

10/07/2011

Nén nhang muộn cho Nguyễn Khải

Tạ Duy Anh

imageCho đến khi Nguyễn Khải từ giã cõi đời, tôi chỉ nhìn thấy ông một lần và gặp ông một lần nhưng chưa bao giờ quen ông. Lần nhìn thấy ông là khi tôi còn ở Trường Viết văn Nguyễn Du. Tôi nhớ trong đám quan khách đến dự cuộc hội thảo gì đó do nhà trường tổ chức, có một người từ đầu đến cuối hầu như không muốn nói, đến dự vì nể nang, bất đắc dĩ, không tiện từ chối. Ở chỗ nào ông cũng như muốn lẩn mình vào trong đám đông nhưng thỉnh thoảng cứ phải gượng gạo cười, gật đầu đáp lại lời chào, gượng gạo chìa tay với ai đó. Đến bữa trưa, mọi người tự phục vụ. Nhà văn Nguyễn Trí Huân bất ngờ vỗ vào vai tôi và chỉ về phía người mà tôi vừa kể, đang kẹp chiếc cặp trên nách nên phải nghiêng người xuống hứng cốc bia hơi cũng do ông tự vặn vòi, bảo: “Chú nên ra chào bác Nguyễn Khải một câu và lấy cho bác ấy cốc bia”. Đáp lại Nguyễn Trí Huân, tôi chỉ đứng im nhìn để tự nhủ lòng mình rằng, vậy ra đó chính là Nguyễn Khải. Tôi bỗng muốn bật cười, mặc dù nếu làm thế thì là bất nhã. Nhưng đúng là tôi không kìm được và không sao hiểu nổi phản ứng đó của mình. Tại sao tôi lại buồn cười khi nhìn thấy ông nhà văn nổi tiếng suốt mấy chục năm – từ khi tôi chưa đẻ, mà không lon ton chạy ra đỡ cốc xin được lấy bia rồi bưng cho ông ta bằng vẻ xuýt xoa cầu thân, bằng bộ mặt rạng rỡ hạnh phúc vì được làm quen với bậc trưởng lão trong làng văn, như đa số người cầm bút thế hệ tôi lúc bấy giờ sẽ làm thế? Đó chả là một vinh hạnh lớn lắm ư?

Biết đâu ông ấy hạ cố ban cho lời khen rơi khen vãi, bằng độ bao diêm thôi trên báo Văn nghệ, là có thể thành danh như khối trường hợp đã xảy ra? Chính mắt tôi từng chứng kiến một ông nhà thơ, bất chấp mưa bão khiến toàn thân ướt như chuột lột, khom người móc từ trong bụng ra tập thơ bọc mấy lần ni lông run run dâng lên một nhà phê bình ngồi như con Linh Miêu trong bức tranh “Đám cưới chuột”, giọng nịnh bợ thảm hại: “Biếu anh và xin anh cho vài nhời”. Nhà phê bình kia so với Nguyễn Khải, chỉ là gã tiểu tốt vô danh, mà còn được trọng vọng đến vậy huống hồ Nguyễn Khải? Vài nhời của bậc “trưởng lão” đôi khi đủ là vốn liếng bằng vàng với người mới vào nghề để anh ta có cơ hội được ai đó nhắc tới ngay cả khi sau đó anh ta chết ngóm. Trong nghề viết lách, chưa có tí danh, dù là danh bèo danh bọt thì còn hận lắm. Lại có ông nhà thơ khác bỏ ra cả chục triệu đồng, móc của vợ, của bạn bè và của Nhà nước để thuê người mông má, quyết “hữu danh” bằng được. Đằng này chả mất gì cả, nếu có khom người tí chút, thì chỉ riêng chênh lệch về tuổi tác cũng không sợ bị ai đó xét nét. Mà cơ hội để được tiếp cận với các “đại bút” đâu phải lúc nào cũng sẵn! Vậy mà tôi nhớ lại lúc đó, sau khi nghe nhà văn Nguyễn Trí Huân nói vậy và sau khi biết đó là Nguyễn Khải, tôi đã nghĩ như thế này: “Việc quái gì mình phải làm quen với một kẻ cả đời xu nịnh, cả đời uốn lưng, uốn ngòi bút để đổi lấy chút danh vọng hão huyền và sự yên thân trong khi ông ta biết thừa điều đó là hèn mạt”. Tôi đã nghĩ như vậy, mọi người có thể cho tôi là ngạo mạn, thậm chí xấc láo nữa. Tôi không chối cãi. Nhưng thái độ đó của tôi là phản ứng giận dữ đối với một người tôi phải học ra rả suốt cả thời trẻ những điều ông ta viết, đã làm tổn thương niềm tin của tôi. Tôi càng không chấp nhận một người như ông mà luôn đem cái nhát, cái sợ của mình ra thanh minh cho việc phải viết những trang văn tô hồng hiện thực, minh họa chính sách một cách sống sượng. Khi ông tin vào điều mình viết thì thôi có thể bỏ qua. Nhưng khi ông cặm cụi nặn ra những lời ca ngợi cái thứ chính ông cũng ớn đến mang tai, thì không thể chấp nhận được. Rất nhiều lần ông nói xa xôi là ông phải viết vì sinh nhai, có ý thanh minh cho mình như vậy. Ai có thể tin và thông cảm, riêng tôi thì không tin lý do đó và cũng không chấp nhận lời thanh minh. Nếu không thích thì có ai bắt ông phải viết đâu. Không in được tác phẩm thì với lương bổng của ông đâu đã đến mức chết đói như nhiều nhà văn không may khác. Đã thế, bằng việc làm, ông lại chứng tỏ ngược lại, tức là ông cho mọi người thấy ông viết như chắt ra từ tim óc. Đó là khi tôi đọc được ở đâu đó bài bút ký ông kể rằng, chuyến đi Hưng Yên lần ấy, thắng lợi lớn nhất là ông tìm lại được cuốn truyện vừa có tên là Chủ tịch huyện trong một thư viện xã, cuốn truyện in cách nay đã mấy chục năm. Giá kể tôi chưa phải đọc cuốn truyện đó. Giá mà suốt thời học sinh tôi không phải ra rả học Hãy đi xa hơn nữa (ngay từ cái tên đã đầy tính xu thời chính trị) thì tôi quá lắm là thở dài theo nỗi buồn của người viết về thời thế. Nhưng trời ạ, đáng lẽ ông phải xé tan cái cuốn sách ấy đi mới phải chứ, coi nó như đứa con bị cưỡng hiếp mà có nên dị dạng cả về thân xác lần tinh thần, ông phải cảm thấy xấu hổ vì mình đã từng viết như vậy chứ. Ừ thì thời thế đôi khi cũng khó cưỡng. Nhưng ông thừa biết cuốn sách đó vô giá trị toàn diện, nói dối toàn diện chỉ để kiếm cơm và chứng tỏ lập trường thôi. Nó là bản minh họa khá thô thiển một chính sách hoang tưởng và bất nhân làm nông thôn bị bần cùng hóa. Nó tô son trát phấn cho những bộ mặt lem luốc, những nhân cách lem luốc, những cuộc đời lem luốc. Nó biến đen thành trắng, đánh lộn sòng giữa cái muôn đời và cái chốc lát… Ông thừa biết rằng, chỉ có thể chiêu tuyết những oan ức của người nông dân bằng cách treo cổ những điều sằng bậy do mình viết, những điều mà vì thế họ không ngóc đầu dậy được. Vậy mà ông lại vẫn lấy làm sung sướng, hãnh diện khi tìm lại được nó, cái thứ của tội nợ đó. Phản ứng thái quá của tôi còn do cả việc ông thay đổi quan điểm – một điều không thể hiểu nổi đối với một nhà văn như ông – trong một số sự kiện liên quan đến văn học, mà lý do chỉ vì ông là Ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà văn. Không biết với một người như ông thì cái chức Ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà văn quan trọng ở chỗ nào. Có thể với ai đó, thậm chí là đa số trường hợp, cần cái chức vụ bèo bọt đó để tiến thân và hữu danh, kiếm bổng lộc, chứ ông đâu có cần. Ông không cần phải là Ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà văn mới được biết đến. Tạng như ông cũng chả kiếm chác được gì ở cái chức đó. Đành rằng tôi từng thấy cái chức đó ghê gớm với ngay cả một nhà văn đinh ninh rằng mình là cây đa, cây đề. Trước đại hội lần thứ V Hội Nhà văn Việt Nam, ông ta muốn được tiếp tục làm Ủy viên Ban chấp hành Hội thêm khóa nữa và vì thế ông viết một bài thống thiết kêu gọi Đảng ở đâu hãy nắm ngay lấy chúng tôi, đừng để các thế lực khác họ nhanh tay hơn. Ông muốn chứng tỏ, nếu có ông trong Ban chấp hành Hội Nhà văn thì Đảng cứ việc kê cao đầu mà ngủ kỹ, không phải bận tâm đến cái lũ văn nghệ sỹ nữa. Hạ mình đến thế cơ mà. Tự biến mình thành một thứ công cụ rẻ mạt, một kẻ gác cổng, hẳn cái mà ông ta muốn được bù trì phải hấp dẫn lắm. Sự thật thì khối kẻ, từ một hòn đất, chỉ cần là Ủy viên Ban chấp hành, lập tức thành bức tượng, có thể lăng xăng đi lại ở những hội nghị lớn, về các địa phương với tư cách người của Trung ương, lên tiếng dạy bảo người này người khác, là nơi cầu cạnh, xin xỏ của biết bao người thập thò muốn vào Hội, muốn được giải này giải nọ để làm vốn kiếm ăn với địa phương, tức là có thể ban cho người này người kia những thứ làm đổi đời họ… và dù thế nào, dù có là cục đất, thì Ủy viên Ban chấp hành cũng mặc nhiên thành người nổi tiếng trong giới, ít nhất cũng vài ba năm. Tôi cam đoan Nguyễn Khải biết điều đó, nhưng tuyệt không phải vì những thứ đó mà ông cứ phải là Ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà văn. Vậy thì ông hành động không như ông nghĩ vì cái gì? Tôi thật sự không thể hiểu nổi và không chấp nhận.

Bây giờ tôi xin kể về lần thứ hai gặp ông. Đó là vào khoảng năm 2003, ông ra Hà Nội và ghé vào nhà xuất bản chơi với Nguyễn Khắc Trường. Khi đó cả ông và tôi đều đang là nạn nhân của một vụ cấm đoán miệng, khiến Thượng đế thì cười đắp chăn gần một năm và chỉ được phát hành sau khi nhà xuất bản xé đi đoạn ông kể về quá trình ông làm “nghị gật”, còn Đi tìm nhân vật trót phát hành rồi thì không được tái bản, không được bất cứ báo nào có lời giới thiệu, bất kể là khen hay chê… và tất cả đều do truyền đạt miệng, không chính thức! Chính nhờ đọc Thượng đế thì cười mà tôi đã bớt cay nghiệt hơn khi nghĩ về ông. Nói thật ra, nếu cuốn sách không bị cấm thì nó cũng sẽ bị quên lãng ngay. Bởi người đọc nó là những người hiếu kỳ, muốn thoả mãn nỗi ấm ức bị bưng bít thông tin hơn là nhu cầu thưởng thức nghệ thuật. Nhưng cái được lớn nhất là lần đầu tiên ông dám sòng phẳng với chính mình. Ông đã dám nói ra một số sự thật liên quan đến việc viết lách, đến những trang văn nhem nhuốc viết theo đơn đặt hàng, đến cái danh hão mình đang mang. Phải ở một tầm nào đó mới có đủ khả năng tự giễu cợt mình, giễu luôn cả cái thứ gọi là văn học hiện thực xã hội chủ nghĩa chết đồng loạt trên toàn hệ thống; ông đã dám công khai xin lỗi nhà văn Vũ Bão – một việc tưởng đơn giản nhưng không phải ai cũng làm được như ông đã làm. Tuy vậy cái không được là ông vẫn ra sức thanh minh cho mình. Vì ông có tài nên cái sự thanh minh nhiều khi cũng rất tinh vi. Một cuốn hồi ký, tự truyện mà nhân vật xưng tôi chỉ tìm cách thanh minh thì chứng tỏ tầm cỡ của người viết chưa thật lớn, chưa thật sự bị thúc bách bởi lương tri mà ngồi xuống bàn viết, chẳng qua sám hối chỉ là miễn cưỡng hoặc làm phép. Mà điều đó thì tôi cũng không chấp nhận. Vì thế, khi ông sang phòng văn học trong nước, tôi vẫn cắm cúi làm việc mà không ngẩng lên. Không biết vô tình hay cố ý, ông ngồi đúng vào chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của tôi. Trước đó tôi biết ông khen tôi trên tờ báo nào đó. Nhưng điều đó không thể khiến tôi động lòng. Vì thế tôi chỉ miễn cưỡng gật đầu chào ông như chào bất cứ ai bước vào phòng. Tuy vậy trong câu chuyện với một chị bạn đồng nghiệp, nhân chuyện gì đó, ông lại nhắc đến tên tôi. Tôi còn ghi dấu nụ cười của ông cùng với cái nhìn nhanh về phía tôi. Đó là một nụ cười đầy thiện tâm, nụ cười của người đã ngộ ra nhiều thứ, muốn dàn hoà với cả thế giới, nụ cười cầu mong sự tha thứ của người đời và mình cũng muốn tha thứ hết cho những gì người đời gây đau khổ cho mình. Tôi còn kịp quan sát đến thế đủ hiểu tôi đã đối diện với ông không chỉ trong chốc lát. Tôi biết rằng, chỉ cần tôi cất lời: “Cháu chào chú Nguyễn Khải” là ông sẽ quay hẳn sang nói chuyện với tôi. Nhưng vì tôi đã cố chấp, vì tôi còn thiếu từng trải, thiếu tài năng, tức là còn nhỏ bé… nên đáng lẽ làm vậy thì tôi lại lấy cớ có việc gì đó để đi ra ngoài. Ông là người nhạy cảm nên hiểu rõ hành động ấy của tôi là gì. Nhưng ông vẫn thản nhiên ngồi lại, như một người già không chấp thằng trẻ ranh trái tính thành ra hỗn. Tôi chả có việc gì cả nên đứng đọc báo ở bàn tiếp khách ngoài hành lang cho đến khi biết Nguyễn Khải đã ra khỏi phòng mới trở vào. Khi nghe Nguyễn Khải qua đời, quả thật có lúc tôi tự lấy làm tiếc cho mình đã thực sự bỏ lỡ một dịp quan trọng. Có thể không quan trọng với tôi nhưng quan trọng cho đời văn của tôi. Nhưng ý nghĩ đó cùng với sự hối tiếc chỉ thực sự khiến tôi day dứt khi đọc những dòng ông viết vào giây phút cuối đời. Mặc dù không định thanh minh cho Nguyễn Khải – vì tôi không có tư cách gì để làm điều đó và ông cũng không khiến – nhưng đã có ít nhất một đêm tôi mất ngủ, lòng tự trách mình cay nghiệt và để thương tiếc ông, cũng là thương cho kiếp trí thức ở cái đất nước này. Với đám trí thức nói chung thì vừa thương, vừa giận, vừa khinh. Thương vì suốt cả một lịch sử thăm thẳm kẻ sỹ luôn lép vế, khiêm nhường đứng ở một góc khuất, chờ được đem tâm và tài ra thi thố, nhưng đa số muốn mở mặt mở mày đều phải cúi rạp xuống đến mức thành kẻ vô lại. Có công thì bị kẻ kém cỏi hơn mình tranh mất, nhưng sự không thành thì tội giáng lên đầu mình đầu tiên. Ở một đất nước mà lũ chân yếu tay mềm, đầu chỉ có chữ từng là đối tượng đầu tiên phải tiêu diệt, thì biết nhiều đồng nghĩa với tai họa nhiều. Vì thế cứ mũ ni che tai, tự nhận mình dốt là cách an thân tốt nhất. Bởi vì có mấy người, mấy thời gặp được minh quân để dốc lòng phụng sự quốc gia đâu? Phần lớn là u vương, tự đồng nhất mình với đất nước, coi thiên hạ là giường chiếu để mình hành lạc. Gặp phải kẻ như vậy thì thay vì nói thật, phải uốn lưỡi nói những điều dối trá để giữ mạng sống và vinh thân phì gia. Thương vì nhiều tai họa giáng xuống đầu họ đôi khi chỉ vì họ hiểu biết hơn người, cả nghĩ hơn người, thương nòi giống và yêu tổ quốc hơn người. Họ luôn là đối tượng của nghi kỵ, đố kỵ, gièm pha. Kinh sợ nhất là bọn đố kỵ. Bất cứ ai có chút ít kiến thức về lịch sử cũng dễ dàng nhận ra bi kịch truyền kiếp của thân phận trí thức Việt luôn gắn với đám xu phụ quyền lực, bọn thầy dùi chính trị mà phần lớn số đó đều bất tài, vô hạnh, đểu cáng không có giới hạn. Không có gì đáng sợ hơn bọn này. Đáng sợ vì họ lại được (và thường được) giới cầm quyền trọng dụng. Nó, một mặt phải tìm cách tiêu diệt kẻ có tài do bản năng tồn tại, do đố kỵ, mặt khác, nó thèm khát được chứng tỏ mình, thèm khát được thấy một sự khiếp sợ nào đó từ người khác. Nhưng tự bản thân nó thì không thể làm những việc đó được. Vì vậy nó buộc phải dựa vào quyền lực. Muốn thế nó phải muối mặt nói những lời nịnh hót thường rất vừa tai kẻ cầm quyền. Một điều lạ là không phải kẻ có quyền lực nào cũng dốt đến mức không biết kẻ khác đang tâng bốc mình. Nhưng đáng lẽ phải cảm thấy xấu hổ – như bất cứ người có văn hóa nào – thì đa số họ, những kẻ sở hữu quyền lực, lại luôn vừa lòng về điều đó. Những kẻ xu thời dù chắc chắn là bất tài, thì họ cũng còn một sự tinh tường ấy là nhận ra rằng, loại người mà đám quyền lực tăm tối ghét nhất là bọn trí thức có chính kiến riêng. Xét đến cùng thì chỉ một người có học vấn, có chính kiến riêng, mới được coi là trí thức. Một dân tộc mà thiếu vắng những nhà phản biện, là một dân tộc vô phúc. Một chính thể luôn tuyệt đối hóa mình, đồng nghĩa mình với lẽ phải để từ đó coi mọi ý kiến không giống mình là sai trái, là một chính thể không có tương lai. (Chính thể Xô-viết và các chính thể Đông Âu trước năm 1990 là ví dụ hiển nhiên. Thực ra ở những chính thể ấy không thiếu những nhà phản biện lớn, như trường hợp nước Nga. Nhưng năm 1922 Lenin đã ký lệnh trục xuất hơn 200 trí thức hàng đầu của nước Nga (chứ không giết). Những trí thức này nói như Doxtoiepxki là hàng ngàn năm nước Nga tồn tại chỉ để có nhiệm vụ sinh ra họ. Lệnh trục xuất này thực chất là lệnh khai tử nhà nước Liên Bang gần 70 năm sau). Nó chỉ quan tâm đến cái trước mắt, tức là rất vô trách nhiệm với dân tộc. Và thế là, thay vì cần trí thức, cần những nhà phản biện với vai trò làm thức tỉnh chính nó, nó chỉ cần những kẻ học thuộc lòng. Mà chỉ học thuộc lòng, cho dù là thuộc những điều cao xa nhất, được coi là kinh điển và không phải ai cũng làm được, thì cũng vẫn chả hơn gì là một thứ nô bộc. Bởi vì kẻ học thuộc lòng, răm rắp làm theo, dù nhân danh bất cứ điều gì, kể cả tình yêu tổ quốc, cũng là kẻ trục lợi vì bản thân trước hết. Nó giống hệt với kẻ ngậm miệng ăn tiền về bản chất. Nhưng bất hạnh hay là nực cười thay, những kẻ như vậy, những kẻ học thuộc ăn tiền, nói theo ăn tiền… lại luôn là những kẻ có quyền định đoạt số phận không chỉ cho giới trí thức, mà đôi khi là số phận của cả một dân tộc. Bằng chứng cho điều này là thứ dễ tìm nhất, cả trong lịch sử nước nhà lẫn lịch sử thế giới. Còn nếu cần đơn cử một vài nạn nhân của cái thủ đoạn quen thuộc từ ngàn năm nay mà những kẻ xu thời áp dụng để hãm hại những trí thức hàng đầu là vu cáo chính trị, thì cũng không mất quá một phút để liệt kê ra, nào là Lê Văn Thịnh, Trần Trung Tá, Chu Văn An, rồi Trần Nguyên Hãn, Nguyễn Trãi… cho đến sau này là Cao Bá Quát và gần đây hơn chính là nhóm Nhân Văn Giai Phẩm. Tuy chỉ cần chưa đầy một phút để nhắc đến ngần ấy cái tên, nhưng điều đáng buồn lại cũng ở đó. Cái bảng danh sách những kẻ sỹ dám từ bỏ lợi lộc, dám nói thật, dám bất chấp nguy hiểm để được sống như một kẻ sỹ hóa ra cũng vô cùng ngắn ngủi.

Nguyễn Khải, một người được theo nghiệp đèn sách từ bé, không thể không biết thực tế đó. Bài học về Cải cách ruộng đất, về nhóm Nhân Văn Giai Phẩm… buộc ông phải nhớ lại lịch sử. Và vì thế, giống như số đông những người được coi là trí thức cùng thời ông ở đất nước này (chỉ tính riêng miền Bắc, vì trí thức miền Nam có một số phận riêng), ông đã tìm thấy lý do vô cùng chính đáng để vờ quên bản thân mình, đó là lý tưởng vì tổ quốc, vì chủ nghĩa xã hội. Lý tưởng đó không hề xấu và không hề ít tính chất thiêng liêng, nếu người tin theo nó thật lòng. Nó chỉ đáng trách với những kẻ vờ vịt. Mà những kẻ đó phần lớn lại rơi vào thành phần trí thức. Bi kịch mang màu sắc hài kịch của trí thức Việt (tất nhiên không tính bọn giả danh trí thức), từ cổ chí kim, chính là luôn phải vờ vịt. Vờ vịt, tức là biết rõ nó không phải vậy, nhưng lại cứ phải làm ra rằng mình hiểu nó như vậy. Vờ trung thành, vờ kính trọng, vờ cúc cung tận tụy, vờ khép mình, vờ lắng nghe, vờ chăm chỉ, vờ ngoan ngoãn, vờ ca ngợi, vờ thán phục, vờ yêu… và những thứ vờ vĩnh ấy có thể làm bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào, làm bao nhiêu cũng không sao ngoại trừ chỉ có lợi. Riêng một thứ không hề vờ, ấy là sự khinh ghét, thì phải nén lại, giấu thật kỹ kẻo hé ra có kẻ biết là tàn đời (mà kẻ rình rập để tố cáo, tâng công thì nhiều như ruồi, ngay trong giới trí thức); phải luôn tìm cách nhồi nó xuống, nuốt thật sâu, quên đi được thì càng phúc. Còn sống là còn phải quên. Chờ đến ngày sắp lìa đời, nếu còn lòng tự trọng, còn thấy hổ thẹn thì viết nó ra để thanh minh và sám hối. Như những câu thơ sau đây của Chế Lan Viên, tất nhiên là chưa có trong tuyển tập chính thức nào:

Sau này anh đọc thơ tôi nên nhớ

Có phải tôi viết đâu? Một nửa

Cái cần đưa vào thơ, tôi đã giết rồi

Giết một tiếng đau, giết một tiếng cười

Giết một kỷ niệm, giết một ước mơ

Tôi giết cái cánh sắp bay… trước khi tôi viết

Tôi giết bão táp ngoài khơi cho được yên ổn trên bờ

Và giết luôn Mặt trời lên trên biển

Giết mưa và giết cả cỏ mọc trong mưa luôn thể

Cho nên câu thơ tôi gầy còm như thế

Tôi viết bằng xương thôi, không có thịt của mình

Và thơ này rơi đến tay anh

Anh bảo đấy là tôi

Không phải!

Nhưng cũng chính là tôi – người có lỗi

Đã giết đi bao nhiêu cái

Có khi không có tội như mình.

Rồi như trường hợp Nguyễn Khải.

Và ngoài các ông ra, liệu còn ai nữa? Có thể là gần như tất cả đám văn nghệ sỹ, nếu họ cũng biết hổ thẹn như các ông ở những ngày tháng cuối đời. Nhiều người chưa kịp đọc Tôi đi tìm cái tôi đã mất, biết tôi đã đọc, nóng ruột muốn biết trước nó thế nào, tôi trả lời họ rằng: “Toàn bộ tác phẩm của Nguyễn Khải, nếu chưa đọc mà không có thời gian, thì chưa cần phải vội, nhưng riêng bài này thì nên đọc, phải đọc, đọc ngay”. Và tôi nói thêm: “Chỉ cần bài đó, thôi thì hơi muộn, Nguyễn Khải đã làm tròn sứ mệnh của một người cầm bút, một trí thức Việt”.

Đúng như dự đoán, người như ông sao lại không biết cái điều một nông dân hơi có học cũng biết. Nhưng vì ông là trí thức, lại là trí thức Việt nên đành phải sống hai mặt như vậy. Cái mặt đem đến cơ quan, ngồi trong hội nghị, trong các cuộc họp kín họp hở, những lần học nghị quyết, những lần đến nghe thỉnh giáo, thậm chí cả khi nằm bên người tình… là cái mặt nạ vô hồn, vô cảm một cách trơ lỳ, cái mặt dởm. Càng đắp sao cho nó không còn là mặt mình, tô vẽ cho nó nhoè nhoẹt, bóng mỡ… càng được tin cậy. Muốn sống yên thân thì cấm được để lộ ra cái mặt thật. Rồi phải bằng mọi cách, kể cả lừa thầy phản bạn cũng phải cố mà có lấy một tí danh. Đã mang thân phận trí thức Việt mà không có tí danh phận thì mọt đời không ngóc cổ lên được. Bởi nó biết nó quá yếm thế, quá nhỏ bé, quá thê thảm. Nó lại sống trong một cơ tầng xã hội mà chỉ cần đếm các mối dây nhằng nhịt vào nhau đã không đủ thời gian. Anh là ai, làm gì, sống thế nào thây mặc anh. Nhưng anh đừng bôi gio trát trấu vào mặt bố mẹ, dòng tộc, đừng làm vợ con phải khốn đốn. Mà anh là ai mới được chứ? Anh chỉ là một thứ vẹt, chủ ho thì ho theo, chủ khạc cũng phải cố mà khạc theo. Đời anh và nói chung đời người được bao lăm để anh cựa quậy? Anh cựa quậy để đem lại cho anh, cho vợ con anh được cái gì? Những câu hỏi như vậy ban đầu có thể là những lời van xin của người thân, nhưng dần dần nó là lời khuyên khôn ngoan mà một kẻ khoác áo trí thức quốc tịch Việt phải thuộc. Nó có bài học hẳn hoi. Hãy xem đấy. Khi nhóm Nhân Văn tưởng có thể làm mưa làm gió, họ là ai, hành xử thế nào? Như tôi thì tôi chỉ biết họ là những người hùng. Nhưng khi mỗi người trong số họ phải làm kiểm điểm, đối mặt với những án phạt khốc liệt, nghe nói họ cũng tìm cách đổ lỗi cho nhau để nhẹ tội cho mình. Nhưng cho dù thế thì ngần ấy năm vẫn đủ cho tôi kính trọng họ. Tôi chỉ chấm dứt thứ tình cảm quá xa xỉ ấy của mình khi mới đây tôi thấy các bậc trưởng lão của nhóm (chỉ tính những người còn sống) hớn hở nhận giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật. Chuyện đúng sai, lầm lỗi hay lầm lẫn của phía nào không còn là vấn đề, mà quan trọng hơn là cái mục đích thượng tôn nghệ thuật, thượng tôn công lý mà họ tin là rất cao cả (còn tôi thì tin vào họ), cuối cùng vỡ lẽ ra cũng chỉ vì một chút danh còm. Giả dụ những nhà lãnh đạo trước đây đủ cao tay, đủ thông minh để sớm ban cho họ cái giải thưởng ấy, thì mọi người trong đó có tôi đỡ đi bao nhiêu là giả định về một hiện tượng tưởng là bí ẩn nhất của lịch sử văn học nước nhà. Đã đỡ phải tốn bao nhiêu là tình cảm xa xỉ dành cho họ. Hóa ra Nguyễn Khải còn kịp nói được những điều mà đáng lẽ nhóm Nhân Văn phải thể hiện bằng hành động. Tôi chỉ vẫn không hiểu một điều: Tại sao lúc sống, biết rõ rằng đến giải thưởng Lenin, giải thưởng Stalin (từng được tuyên truyền là những giải thưởng lớn tầm thế giới?) còn chả ra gì, mà ông lại vẫn không thể từ chối nhận giải thưởng mà ông biết là bé hơn nhiều về tăm tiếng? Ông khiến tôi nhớ lại một đoạn hồi ký của Enxin, kể khi ông này ngồi phê chuẩn các quyết định do chính phủ Nga đệ trình. Ông phê duyệt gần như tức thời mọi thứ, kể cả những đệ trình liên quan đến vũ khí hạt nhân, đến sự an nguy của nước Nga trong chiến lược đối phó lại việc NATO mở rộng sang phía Đông. Ngay cả việc khôi phục lại danh dự dòng họ Romanov của các Sa Hoàng, một vấn đề đương nhiên là nhạy cảm đối với xã hội Nga hậu cộng sản vừa sợ, vừa coi khinh nhưng vẫn vừa luyến tiếc di sản quá khứ, mà ông đặt bút ký khá dễ dàng. Vậy mà ông đã mất mấy ngày trời cứ ngồi xuống, đứng lên trước quyết định tặng thưởng giải thưởng Nhà nước Nga cho tác giả Quần đảo địa ngục [Quần đảo Goulag] mà không dám đặt bút ký, chỉ vì lo sợ ông nhà văn bị trục xuất oan uổng này sẽ không thèm nhận khiến có thể Tổng thống và sau đó là nước Nga bị bẽ mặt. Một sự lưỡng lự đi kèm lòng kính trọng. Mà là lòng kính trọng của Enxin! Cuối cùng, có lẽ phải đến ngày thứ ba Enxin mới ký khi tin rằng, bằng mọi cách, ông sẽ thuyết phục được Solzhenitsyn đồng ý nhận giải thưởng, không phải “vì danh dự của bản thân Solzhenitsyn, mà vì làm thế tức là thể tất cho nước Nga đã thật sự chân thành”. Sau khi ký xong, Tổng thống Liên bang Nga cảm thấy đó là dịp xứng đáng nhất để tự thưởng cho mình một ly vốt-ca vì chính ông vừa giải thoát cho lịch sử nước Nga bản án tồi tệ nhất! Lúc ấy tôi bỗng nghĩ, ví thử đặt vào vị trí Enxin là ông Chủ tịch nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, tên ông nhà văn Nga kia thay bằng cái bảng danh sách dài dằng dặc các nhà văn được đề nghị trao giải thưởng Nhà nước, giải thưởng Hồ Chí Minh, có lẽ vị Chủ tịch của Việt Nam chỉ do dự mỗi một điều, nếu phải bỏ bớt một số lại để phong tặng đợt sau (giả dụ chỉ là do vấn đề ngân sách thôi) thì biết bỏ ai ra bây giờ? Không thể bỏ ai cả. Họ sẽ lăn đùng ra ăn vạ. Ngay từ khi đề cử họ đã kiện tụng, bôi nhọ nhau ầm ỹ, sao cho tên mình được lọt vào danh sách cơ mà. Chỉ riêng chuyện đó thì ông Chủ tịch nước Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam sướng hơn ông Tổng thống Nga rất nhiều. Tất nhiên các nhà văn Việt Nam không thể so được với các nhà văn Nga, trí thức Việt càng không nên so sánh với trí thức bất cứ nước nào. Nhưng giá như Nguyễn Khải đủ bản lĩnh để từ chối cái giải thưởng mà chính ông ví nó như một tấm bia mộ sang trọng, hẳn ông đã mang xuống mồ (hay nói văn chương là về thế giới Vĩnh cửu, thế giới chỉ toàn Ánh sáng) một gương mặt khác! Ít nhất thì linh hồn ông cũng thanh thản hơn. Nhưng có lẽ là chỉ đáng tiếc cho mong ước của tôi thôi. Chưa kể ông không đủ tự tin rằng mình không cần bất cứ danh hiệu nào ngoài danh hiệu nhà văn để làm điều đó, thì vẫn còn lý do khác: ông vẫn cần bám vào một cái gì đó để sự vờ vịt trong ông sống nốt những năm tháng cuối cùng của nó. Nếu ngay cả điều đó ông cũng vượt qua được, thì vẫn còn cản trở cuối cùng, cửa ải cuối cùng mà cho đến nay chưa một nhà văn nào thế hệ ông thoát được là nỗi sợ bị chê là dại, từ chính những người thân. Bởi vì ông trước sau vẫn là trí thức Việt. Mà trí thức Việt thì chỉ thằng nào ngu mới không nhận – như tổng kết khôn ngoan của một nhà phê bình danh giá, đồng thời là lời biện hộ cho việc ngửa tay nhận tài trợ của ông ta. Vì thế trí thức Việt mà dám phủ nhận như ông rằng: “Tôi cũng được giải thưởng văn chương cao nhất cấp quốc gia, nhưng tôi biết chỉ mươi năm nữa, thời thế đổi thay chắc chả còn ai nhớ tới mình nữa. Tôi là nhà văn của một thời, thời hết thì văn phải chết, tuyển tập, toàn tập thành giấy lộn cho con cháu bán cân”, cho dù là lời nói trước khi chết, vẫn cứ là của hiếm cho đến nay. Phần lớn số họ, từ vờ vịt có chủ ý trở thành coi nó là thứ triết lý sống thức thời. Những trường hợp cả đời nặn óc tìm những câu nịnh nọt có cánh, nịnh một cách nghệ thuật nhiều không tính xuể. Sách của họ, hết cuốn này đến cuốn khác, toàn dày cộp luôn được Nhà nước in bằng thứ giấy tốt nhất, bày ở những nơi sang trọng nhất, được hệ thống tuyên truyền quảng cáo hùng mạnh PR hết cỡ. Điều kinh khủng nhất là những kẻ tạo ra nó cố vờ vịt đinh ninh cho đến lúc chết rằng họ sẽ bất tử cùng với cái mớ giấy lộn chỉ có giá trị đầu độc hiện tại và tương lai ấy. Trước thực tại ấy thì những hối lỗi muộn mằn của Nguyễn Khải thực sự là hành động phi thường và vì thế, sau bao nhiêu yêu thương và hờn giận cay đắng, ông vẫn xứng đáng nhận được một vị trí đẹp nhất, sang trọng nhất nơi ký ức độc giả, trong đó có tôi.

Hà Nội ngày 06-6-2008

(Sau khi đọc Đi tìm cái tôi đã mất, của Nguyễn Khải, rút trong tập Nghĩ mãi không ra, chưa xuất bản).

T.D.A.

Tác giả gửi trực tiếp cho BVN.

 

 

http://boxitvn.blogspot.com/2011/07/nen-nhang-muon-cho-nguyen-khai.html

Written by doclaibaibao

Tháng Bảy 14, 2011 at 5:39 sáng

Posted in ĐỂ XEM THÊM

GS. Ngô Bảo Châu viết thư kiến nghị gửi Quốc hội về vụ bô xít Tây Nguyên

leave a comment »

Thư viết từ Princeton, ngày 27 tháng 5 năm 2009

Kính gửi Quí vị Đại biểu Quốc hội khóa 12 :

Đã có khá nhiều phản biện thuyết phục về kinh tế, ảnh hưởng môi trường và an ninh của dự án khai thác bô xít ở Tây Nguyên, tôi không có gì bổ sung thêm. Tôi mạn phép cầm bút viết cho Quý vị với tư cách là một công dân suy nghĩ và trăn trở với vận mệnh của đất nước. Phần lớn các Quý vị cũng như tôi không phải chuyên gia trong các vấn đề kể trên, nhưng với những tư liệu được cung cấp, chúng ta có thể chắt lọc một số sự thật hiển nhiên, gọi chúng bằng tên của chúng, sắp xếp chúng một cách có logic để mỗi người có thể có quan điểm riêng của mình. Đó là phương pháp làm việc khoa học mà qua trải nghiệm hàng ngày trong công việc của một nhà toán học, tôi biết nó không dễ dàng. Nhưng đó chính là trách nhiệm mà Nhân dân đã phó thác lên vai của Quý vị.

Quan hệ Việt Nam-Trung Quốc dài và sâu như chính lịch sử Việt Nam. Người Việt Nam có phông văn hóa, cách suy nghĩ và ứng xử nhiều phần giống người Trung Quốc, không ít người Việt Nam có tổ tiên đến từ Trung Quốc. Quan hệ với Trung Quốc vừa là một phần hữu cơ vừa là một nguy cơ cho sự tồn vong của bản sắc Việt Nam. Đây là một dữ kiện lịch sử mà ta không nên mất thời gian bàn xem nó tốt hay xấu, đáng vui hay đáng buồn, mà dành thời gian để suy nghĩ đến hệ quả của nó. Suy nghĩ nghiêm túc có hệ thống tránh cho ta việc trong thời bình lại ứng xử tình thế như trong thời chiến: lúc thì “ môi hở răng lạnh ”, lúc lại xua đuổi Hoa kiều mà nhiều gia đình đã gắn bó với mảnh đất này qua nhiều thế hệ.

Cái tôi muốn đề cập đến trong bức thư này không phải là quan hệ giữa nhân dân Việt Nam và nhân dân Trung Quốc mà là chính sách “ thực dân mới ” của chính quyền Trung Quốc. Cũng như các nước Anh, Pháp trong thế kỷ mười chín, Mỹ trong thế kỷ hai mươi, công nghiệp Trung Quốc trong thế kỷ hai mốt phát triển như vũ bão. Hệ quả hiển nhiên là Trung Quốc hôm nay, cũng như các nước kể trên hôm qua, đói nhiên liệu, nguyên liệu và thị trường tiêu thụ các sản phẩm của mình. Như trong sách lịch sử cho học sinh phổ thông, ta gọi các nước Anh, Pháp cho quân đi chiếm thuộc địa là chính sách thực dân cũ, Mỹ trong thế kỷ hai mươi và Trung Quốc hôm nay dùng uy thế chính trị và kinh tế để giành nhiên liệu nguyên liệu và thị trường là chính sách “ thực dân mới ”. Đây cũng là một dữ kiện lịch sử mà ta không nên mất thời gian bàn xem thực dân cũ, mới là tốt hay xấu, gọi tên như thế có quá đáng hay không, mà dành thời gian để suy nghĩ đến hệ quả của nó. Hệ quả cho các nước bị thực dân như ở châu Phi thì ta biết : tài nguyên khai thác bừa bãi, môi trường tàn phá, kinh tế phát triển lệch lạc do quá phụ thuộc vào việc khai thác tài nguyên kéo theo tệ tham nhũng và bất bình đẳng xã hội nghiêm trọng.

Trung Quốc thực hiện chính sách “ thực dân mới ” một cách có hệ thống ở châu Phi, châu Mỹ la tinh và mọi nơi có nhiên liệu, khoáng sản trong đó có Việt Nam. Trong trường hợp của Việt Nam, ảnh hưởng quá mức của Trung Quốc có thể kéo thêm hệ quả nguy hiểm sau đây : quan hệ hữu cơ vốn có của văn hoá Trung Quốc với văn hoá Việt Nam trở thành đô hộ văn hoá. Đất nước, con người, văn hoá Trung Quốc có nhiều thứ để ta cảm phục và học tập. Nhưng nếu ta rập khuôn theo mô hình của họ, đi theo con đường họ đã đi, làm theo cái họ nói tức là cái họ muốn, thì ta chỉ nhận phần thiệt thòi, còn bản sắc ta thì tồn vong được bao lâu. Vấn đề độc lập văn hoá, giữ gìn bản sắc vô cùng hệ trọng, xin Quý vị lưu ý…

Xin quay lại vấn đề khai thác bô xít ở Tây Nguyên. Đọc tuyên bố chung Việt Nam – Trung Quốc năm 2001 khi Tổng bí thư Nông Đức Mạnh sang thăm Trung Quốc và năm 2006 khi Tổng bí thư Hồ Cẩm Đào sang thăm Việt Nam, ta nhận thấy một điều hiển nhiên là Trung Quốc rất quan tâm đến tài nguyên này và muốn ta khai thác bằng được. Trong những trường hợp như vậy, chỉ suy diễn ta cũng thấy việc này có lợi cho họ nhiều hơn cho ta.

Tuy nhiên, suy diễn thôi không đủ. Nghiên cứu kỹ Báo cáo của Chính phủ và các phản biện đặc biệt quan tâm đến những con số, cá nhân tôi có ý kiến sau đây :

1) Dữ kiện chính của vấn đề là Việt Nam có nguồn tài nguyên bô-xít lớn thứ ba thế giới chủ yếu tập trung ở Tây Nguyên. Dữ kiện này kéo theo sự quan tâm của các nước công nghiệp đói bô-xít chứ không kéo theo ta phải khai thác bô-xít. Về phía ta, dữ kiện trên kéo theo ta có thể lựa chọn có khai thác bô-xít hay không và nếu có, ta có thể lựa chọn thời điểm và qui mô thích hợp.

2) Báo cáo của Chính phủ cho biết quy hoạch bô-xít được lập trong bối cảnh kinh tế tăng trưởng. Tại thời điểm này, kinh tế toàn cầu đi vào khủng hoảng, có nguy cơ kéo dài.

Dữ kiện chính về kinh tế vĩ mô không còn đúng nữa, không rõ hiệu quả kinh tế đã được tính toán lại như thế nào. Trong báo cáo của Chính phủ, phần chắc chắn là phần lỗ những năm đầu, vì là lỗ kế hoạch. Ngay cả tính toán giả định ta cũng chưa rõ là sẽ lỗ kế hoạch bao nhiêu năm. Phần lãi sau đó phụ thuộc vào nhiều giả thiết : giá nhôm tăng trở lại, mưa đủ để có nước rửa quặng, nhà nước đầu tư thêm vào đường sắt để vận chuyển quặng. Nếu cứ cho mỗi giả thiết sác xuất 50-50 như cách diễn đạt của lãnh đạo Than khoáng sản, sác xuất có lãi sau một số năm lỗ kế hoạch, nhiều nhất là một phần tám, chưa tính đến chi phí cho môi trường.

3) Diện tích sử dụng cho khai thác bô-xít dự kiến là 8,6 % tỉnh Đắc Nông là một con số khổng lồ nếu ta nghĩ đó là 8,6 m2 trên tổng diện tích 100 m2 nhà của ta.

4) Báo cáo cho biết khai thác bô-xít không thể tránh khỏi ảnh hưởng nhất định đến môi trường và có nêu một số giải pháp công nghệ khắc phục. Trong các phản biện có nêu khó khăn đặc thù của ta là khai thác bô-xít ở đầu nguồn một số sông lớn như sông Đồng Nai, chưa có tiền lệ trên thế giới. Cá nhân tôi băn khoăn nhất chỗ thiếu hoàn toàn dự toán chi phí cho việc bảo vệ môi trường. Ngay trong nhưng trường hợp đơn giản hơn như Vedan, công nghệ thì đã có, nhưng vi phạm môi trường thì vẫn đỡ được 30% chi phí. Như vậy phần ảnh hưởng đến môi trường là phần chắc, phần bảo vệ môi trường còn phụ thuộc vào nhiều giả thiết, có cái phụ thuộc vào ta (chọn công nghệ), có cái không phụ thuộc vào ta (thời tiết, địa thế), có cái ta chưa tính toán đến (chi phí), vì vậy rất đáng lo.

5) Báo cáo cho biết dự án có ảnh hưởng tốt cho xã hội, cụ thể tạo ra hàng ngàn công ăn việc làm cho nhân dân địa phương. Nếu so sánh với mức đầu tư hàng tỉ đô-la Mỹ, thì có nhiều cách hay hơn, an toàn hơn, hiệu quả kinh tế nhãn tiền hơn, để tạo vài ngàn việc làm. Lưu ý con số công ăn việc làm trong báo cáo tương đương với con số hộ dân bị di chuyển. Còn viễn cảnh xây dựng trung tâm dịch vụ, khách sạn, du lịch và giải trí xung quanh hồ chứa bùn đỏ, theo tôi, ít có sức thuyết phục.

Xin nhắc lại, cũng như phần đông Quý vị, tôi không phải chuyên gia ngành khai thác khoáng sản, nhưng qua nghiên cứu kỹ Báo cáo của Chính phủ và các phản biện của nó, tôi nhận thấy trong Quy hoạch chung khai thác bô-xít ở Tây Nguyên, phần có hại thì cầm chắc, phần có lợi thì mong manh. Bối cảnh kinh tế thế giới rất không thuận lợi cho khai thác nguyên liệu thô, vậy cái gì thúc đẩy ta triển khai khai thác ào ạt vào thời điểm này.

Khác với các nước Châu Phi thế kỷ mười chín, đất nước chúng ta là một quốc gia độc lập có chủ quyền. Quý vị, phần nhiều ở tuổi cha, tuổi chú của tôi, biết rõ hơn tôi : độc lập chủ quyền của ta không phải tự nhiên mà có. Nước ta có một Quốc hội do nhân dân bầu ra, một Chính phủ do Quốc hội chỉ định, một Quân đội phục tùng Chính phủ. Đó là một thành quả cũng không phải tự nhiên mà có.

Tôi kính mong Quý vị bỏ thời gian, nghiên cứu tường tận Báo cáo dự án khai thác bô-xít Tây Nguyên, các phản biện khoa học của nó, lắng nghe ý kiến cử tri và suy nghĩ đến sự tồn vong của đất nước, để rồi xây dựng quan điểm riêng của Quý vị, trình bày nó rõ ràng trong nghị sự của Quốc hội và chịu trách nhiệm về nó trước các cử tri. Tôi rất biết đây là việc khó, nhưng dù Quý vị muốn hay không muốn, nhân dân đã đặt niềm tin lên vai của Quý vị.

GS. TSKH Ngô Bảo Châu
Giáo sư toán học Đại học Paris 11, Pháp,
Thành viên của Institute for Advanced Study, Princeton, Mỹ.
Địa chỉ hiện tại :
School of Mathematics
Institute for Advanced Study

Sưu tầm

quangdong
reply
quangdong wrote on Aug 28
Có biết chuyện này nhưng nay mới thấy văn bản đầy đủ!
muathuvangmos
reply
muathuvangmos wrote on Aug 31
GS Ngô Bảo Châu cũng đặc biệt quan tâm những vấn đề của đất nước. Bài viết gọn, lập luận chắc, có tính lô gic cao. Rất đáng khâm phục!
elisamodel
reply
elisamodel wrote on Sep 3
nể chú Châu :))

Written by doclaibaibao

Tháng Mười Một 14, 2010 at 1:41 chiều

Posted in ĐỂ XEM THÊM

Chùm thơ của Trần Nhương

leave a comment »

tran_nhuong_2[1]

Hơn ba mươi năm cầm bút Trần Nhương rất ít khi xuất hiện, mỗi lần xuất hiện cũng không gây ấn tượng gì cho bạn đọc, văn thơ của anh tuồng như không lưu lại trong trí nhớ người đời, nói một câu thế cho nó nhanh.

Bỗng nhiên chục năm gần đây, kể từ khi sang thế kỉ 21, Trần Nhương bỗng bừng ngộ, không chỉ trang website hút hồn hàng triệu người đọc mà những sáng tác của anh bỗng lấp lánh một vẻ đẹp lạ thường. Tập sách Cơm bụi chấm com và những trang thơ của anh đã làm tôi sửng sốt.  Hình như lúc này Trần Nhương không viết văn, anh đang vắt mồ hôi và máu để vẽ nên chân dung thực của đời mình, thứ chân dung mà hơn nữa thế kỉ anh đã  dấu diếm trong vỏ bọc một công chức quèn

Nhà văn Nga Vasili Makarovich Shukshin (1929-1974) đã nói: “Nhân dân luôn biết rõ sự thật. Muốn trở thành một nhà văn lớn, hãy nhúng ngòi bút của mình vào Sự Thật!” Có lẽ Trần Nhương đã nghe lời bác V. Shukshin, đã cả gan nhúng bút vào sự thật. Chẳng biết Trần Nhương có trở thành nhà văn lớn hay không nhưng kể từ đây anh trở thành một trong những nhà văn đáng kể nhất thuộc thế hệ của anh, thế hệ đã lừng danh một thời, nay đa phần chỉ còn ngồi lo khâu vá bao bì, sơn quét chân dung chuẩn bị về cõi thiên thu.

Quê choa xin giới thiệu với bà con chùm thơ của Trần Nhương

CHẲNG CÓ GÌ QUAN TRỌNG

Những cuốn sách một thời như sấm trạng
Giờ bán cân bà đồng nát mua về
Những quy phạm một thời như thước ngọc
Thành vết hằn ghi dấu sự ngô nghê.

Dòng sông Đà hùng dũng nhường kia
Giờ ngăn đập sông luồn qua cửa cống
Biển Vũng Tầu cứ tưởng mình dài rộng
Dàn khoan dầu biển hoá mảnh ao quê

Người quan trọng một thời bao thuộc hạ
Giờ vẩn vơ đợi khách chẳng ai thăm
Em hoa hậu đẹp như nhành lửa ấm
Bếp thời gian để lại chút than hoa

Em của anh ơi, chẳng có gì quan trọng
Đến tình yêu cũng có
thể già
Ta hãy sống vô tư như trẻ nhỏ
Sáng xuân này lối ngõ nở đầy hoa…

 

GHI TRƯỚC CÂY SI ĐẠI LÃI

Cây si trồng trong chậu đất nung
Cái chậu cổ rêu phong mờ nét khắc
Có một ngày rễ đã cày xuống đất
Khát khao này bó buộc đã bao năm.


Chậu đất nung khuôn phép giam cầm
Không cưỡng nổi cây si thời sung sức
Chậu già cỗi lộ ra vết nứt
Rễ si ùa tìm đất mới mênh mông.


Lộc si xanh ngan ngát suốt mùa đông
Gió đố kỵ mang rét về vùi dập
Si lim rim bình tâm như bất chấp
Lũ chim ri tíu tít nhảy trên cành…


Đại Lải sáng 29-11-2002

NHÂN DÂN

 

Có câu nói một thời trên cửa miệng
Nói theo nhau ai cũng biết là nhàm
Nhưng không nói mình sẽ thành thiểu số
Ai cũng có vợ con và cần có việc làm…

Thế rồi người ta không nói nữa
Sau lễ tang đưa tiễn một người
Có những câu truyền đời như lửa
Lại có lời như lá thu rơi…

Không phải “Tam bách dư niên hậu…
Nguyễn Du còn vạn đại với non sông
Thế mới biết nhân dân như đất ấm
Không phải quặng nào cũng ấp ủ ngàn năm…

12-2002

LẪ BẤT VI

Bên Tầu có Lã Bất Vi
Đã yêu sao chẳng dám vì Triệu Cơ
Chỉ say bày đặt mưu mô
Cũng là điên cũng là rồ vậy thôi!
Quan trường mê mải cuộc chơi
Công hầu khanh tướng một đời hư không
Khi Tần khi Triệu long đong
Một thân luồn cúi bệ rồng sớm khuya
Triệu Cơ lệ chảy đầm đìa
Thâm cung tù ngục xuân kia phai tàn
Một thời trót đã ríu ran
Làm chi cho nát cho tan cõi lòng
Có vợ –  chẳng dám làm chồng
Có con – chẳng dám mặn nồng đạo cha !
Xênh xang mũ áo vào ra
Không thân thích chẳng ruột rà mấy ai
Một đời gánh những đơn sai
Một đời trói buộc bỏ ngoài đam mê

Lã Bất Vi, Lã Bất Vi !
Sau ngươi bao kẻ si mê theo đường ?

Đại Lải 16-8-2001

Posted in Thơ

 

Trả lời

  1. Lộc si xanh ngan ngát suốt mùa đông
    Gió đố kỵ mang rét về vùi dập
    Si lim rim bình tâm như bất chấp
    Lũ chim ri tíu tít nhảy trên cành

    Một phong thái thật đáng nghiêng mình. Đâu cần phải Cây thông reo giữa trời…
    Cây si già thật hấp dẫn! Vẫn quấn quýt với đời, khiến đời chẳng thể thờ ơ…
    Đâu chỉ lũ chim ri muốn được tíu tít nhảy trên cành. Nhưng có lẽ bác TN chỉ muốn chim ri thôi, nếu không, cây si sẽ hư hỏng mất phải không?
    Chúc bác TN luôn khỏe mạnh và vạn sự an vui!

      Bởi: Phạm Thanh Hương ngày 02.02.2010
      lúc 3:56 chiều

      Trả lời

    • Bo Lap oi em khong co ban go chu tieng Viet trong may..bac chiu kho doc va” dich” sang tieng Viet ho em. Cam on bac da rat ” song phang” nhan dinh ve “van tai” bac TN trong thoi bao cap. Em lai cang kinh ne bac khi bac dang may bai tho cua TN thoi “Hau bao cap”. Chuc bac “dong vien” duoc nhieu ban van , tho cua bac di tim lai “cai cua minh”…ay em xin loi bac, chu khong co dau…tim lai cai minh trot danh mat. chao bac nhe 24-10-09

        Bởi: Vu Anh Tuan ngày 25.10.2009
        lúc 6:03 sáng

        Trả lời

      • Hihi …
        Myna nhận thấy :
        Sự Thật mãi là Sự Thật. Dù được che đậy kiểu gì cũng có ngày phơi bày . Thế hệ các bác ý chứng kiến lịch sử dân tộc , chứng kiến sự thay đổi từng ngày của đất nứớc sau khi thành lập , độc lập, thống nhất – là nhân chứng Sống . Thế hệ các bác ý không viết về Sự Thật thì ai viết ? Myna cảm ơn các bác đã nói lên tiếng nói Đạo đức nghề nghiệp ! Ít nhất ra , các bác ý đã góp phần trả lại Sự Thật thuộc về Lịch sử , Văn học Việt Nam .
        Sau này Myna có gia đình , còn biết những gì có giá trị thật sự mà dạy cho con ,cho cháu Myna chứ .! “Dân ta phải biết sử ta” – Myna nghĩ câu nói này là nói về cái ” Sử – thật ” chứ không phải Harry Potter ( hihi …không chừng chính Joanne K.Rowling đã học lõng” bút pháp “của các bác ý trước đây nhảy???)
        Myna đã suy diễn quá khi dùng từ ” chiến dịch” , hay Bọ Lập quá nhạy cảm với ” Phong trào “, ” Chiến dịch ” nhảy ? hihi …
        Bọ Lập phải giữ gìn sức khỏe , thức khuya quá không tốt !

          Bởi: Myna ngày 06.08.2009
          lúc 1:54 sáng

          Trả lời

          • hi hi không phải bọ nhạy cảm mà bọ biết người ta rất nhạy cảm với mấy thứ đó, suốt ngày nơm nớp nghi hoặc phong trào, chiến dịch, rất mệt

              Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 06.08.2009
              lúc 7:29 sáng

              Trả lời

          • Chào bọ !
            Gần đây , nhiều bác trong làng văn , làng báo viết về Sự Thật , đọc thấy đau lòng lắm !
            Nhà báo Nguyễn Khải ” Đi tìm cái tôi đã mất ” –
            Tác giả Thiện Ý “Xa lộ thông tin chỉ còn lề phải ” –

            Với bác Trần Khương , thơ bác đọc nhẹ nhàng , tuơi vui , dí dỏm …nhưng cũng đau lắm- một thế hệ !
            Phải chăng các bác đang mở đầu cho chiến dịch ” Trả lại Sự Thật cho Lịch Sử và Văn học Việt Nam sau 1930 ” ?

              Bởi: Myna ngày 05.08.2009
              lúc 11:40 chiều

              Trả lời

              • chuyện đó chắc không có, không có phong trào chiến dịch chi hết, chỉ từng cá nhân, ai ý thức được tầm quan trọng của việc nhúng bút vào sự thật thù nhúng, thế thôi hi hi

                  Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 06.08.2009
                  lúc 12:24 sáng

                  Trả lời

              • To kesai: Nhưng nếu đi quá xa với “tiêu chí” (chạm quá sâu vào lĩnh vực nhạy cảm) là Bọ giơ thẻ vàng liền…
                Chết cười thôi Bọ nờ, em đng học cách đọc lướt lướt như ông Bạn văn của Bọ, mà qua cái câu này cứ vấp vấp, nó vào đầu em là : Chạm quá sâu vào KHU vực nhạy cảm.
                Em bảo : Thôi chết, Bọ lại định …gì đây, đọc lại từng chữ mới hú hồn là không phải.

                  Bởi: Dong ngày 05.08.2009
                  lúc 10:51 chiều

                  Trả lời

                • Ở 1 phuơng diện/ trong nhiều PD sáng tác :Thật là gốc của hay trên cơ sở có tài diễn đạt!!!
                  Bây giờ tạm an toàn/ già/ hưu nên bác TN được và dám nói thật, do đó người ta biết đến bác ấy
                  Không cho nói thật …cái hoàn cảnh quái dị nhỉ???

                    Bởi: dangminhlien ngày 05.08.2009
                    lúc 2:28 chiều

                    Trả lời

                    • chẳng phải vì già hưu, đã nhát chết thì càng già càng nhát chết bác ạ.Có điều về hưu thành người tự do nói năng thoải mái hơn

                        Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 05.08.2009
                        lúc 2:52 chiều

                        Trả lời

                    • […] Khi Trần Nhương nhúng bút vào Sự Thật Hơn ba mươi năm cầm bút Trần Nhương rất ít khi xuất hiện, mỗi lần xuất hiện cũng không […] […]

                        Bởi: Top Posts « WordPress.com ngày 05.08.2009
                        lúc 7:13 sáng

                        Trả lời

                      • Sao Hồng: “….với trannhuong.com ai thích thì đọc không thích thì thôi… miễn bàn luận…
                        Không biết SH nói rứa có đúng không. Vì thực sự không tìm thấy mục “phản hồi” như các trang điện tử thông thường !”….

                        Thưa SH, bác TN thực ra đã được nghỉ ngơi, an nhàn với tuổi già (nhà nước muốn thế). Nhưng vì bác vẫn muốn “tìm lại cái tôi đã mất”, để bù lại cái thời “mà hơn nửa thế kỉ anh đã dấu diếm trong vỏ bọc một công chức quèn” nên bác cho bà con cả nước chiêm ngưỡng miễn phí cái webseite trannhuong.com như vậy là qúi hoá lắm đó. Nhà cháu đã chứng kiến một dạo bác cho bà con bình luận (như bên quê choa) thì lập tức bác bị người ta “kiện” dữ quá (vì cái tội để bà con ăn nói hơi bị thoải mái – chả là, mỗi khi bác bận không kiểm duyệt, cắt xén các ý kiến phản hồi…). Nên đau đầu quá bác đành phải “hoạn” bỏ cái mục “ý kiến phản hồi” (tự do ngôn luận) này.
                        Thực tình bác cũng chẳng muốn thế. Song tuổi bác cao hơn chủ nhân quê choa tới hơn một giáp (nhà cháu đoán mò thế). Nên không thể đánh đu với lớp “hậu sinh khả uý” được.
                        Túm lại quê choa, mặc dù tuyên ngôn chỉ là “chiếu rượu vui” chứ không muốn đi quá những chuyện ngoài văn chương. Còn bác Nhương thì luôn tuyên bố “vui là chính”. Song cả hai ông tự nhận “văn nô” này vẫn luôn đau đáu với những nan đề của đất nước theo cách riêng của mỗi người. Khó có thể nói ai trăn trở hơn ai.
                        Lịch thiệp và hiếu khách ở chiếu của bọ Lập thì ai cũng rõ. Nhưng nếu đi quá xa với “tiêu chí” (chạm quá sâu vào lĩnh vực nhạy cảm) thì bọ Lập giơ thẻ vàng liền. Đó cũng là điều hợp lý. Vì ở xứ mình “không ưa thì dưa hoá dòi” mà, có chi là khó hiểu đâu.
                        Nhưng biểu bác Nhương kém cỏi hơn thì chưa chắc đã đúng.

                        Khi hạ bút viết câu “Đồng hố Liên Xô tốt hơn đồng hồ Thuỵ Sỹ/ Trăng Trung Quốc tròn hơn trăng nước Mỹ/ Ôi ngây thơ khờ dại làm sao/ Có những vết bùn lên tận chín tầng cao” hay trước đó các câu thơ như: “Có những người sống lâu trăm tuổi/ Tựa như ông bình vôi/ Càng sống càng tồi/ Càng sống càng bé lại”…. các tác giả của nó đều đã bị trả giá khá đắt.

                        Nay thời thế đã khác nhưng khi TN viết cái câu:
                        “Có vợ – chẳng dám làm chồng
                        Có con – chẳng dám mặn nồng đạo cha!”
                        (Lã Bất Vi).
                        Sao mà lạu thấy giống một người ở nước mình quá vậy? Nếu bác Nhương không phải chịu mấy chục năm buộc phải “dấu diếm trong vỏ bọc một công chức” (Lão giặc già văn nô – như nhời của Phạm Ngọc Tiến ngày 04.08.2009, lúc 5:07 chiều). Thì có khi tù mọt gông rồi, cho dù đã nghỉ hưu.
                        Ở nước mình nó vưỡn thế! Lẽ đời là “cá không ăn được kiến thì kiến sẽ ăn lại cá”. Dân mình như lũ kiến ngu ngơ luôn bị làm mồi cho đám cá tinh khôn đã lâu. Nhưng ngu mãi rồi, nay chắc gì đã chịu ngu tiếp? Những bông hoa nở muộn như TN, sẽ là bông hoa quí làm sáng lại cái khu vườn (môi trường) đang còn u ám này…..!

                          Bởi: Kesai ngày 05.08.2009
                          lúc 1:41 sáng

                          Trả lời

                          • Cảm ơn bác Kesai (người tự nhận mình là Kẻ Sai mà nói những lời chí lý chí tình)!
                            Em cũng đọc http://trannhuong.com mới cuối năm ngoái thôi. Cũng có nghe người ta nói ỏm tỏi một thời. Nhiều lúc cũng muốn chia sẻ với bác ấy những điều mình tâm đắc khi đọc bên ấy mà không được. Nên mới phân vân là vậy !
                            Đúng như bác TN nói, nhờ có internet mà người đọc chúng em không còn phải đi nép ép thân còm theo “một lề” như cụ Tú… Men ngày xưa!
                            Em cũng biết một vài nhà văn “ép” suy nghĩ, giấu tâm tư nhiều năm sau vụ VNGP mà không viết. Nay họ viết lại thì cũng đã đủ độ chín muồi cả tuổi tác lẫn trải nghiệm để mà… viết tinh hơn.
                            Những nhà văn viết thật lòng khi nào cũng dễ vấp phải chuyện này chuyện nọ với các nhà chức trách. Có điều, tác phẩm mà viết ra tự đáy lòng, không tô hồng, cường điệu; không hận thù rủa xả,… mà đau đáu với đời thì được bạn đọc đón nhận nhiều hơn…
                            Cẩn trọng như bác Trần Nhương rứa cũng phải. Thôi thì thay vì chia sẽ, bạn đọc sẽ ủng hộ bác ấy đều đều bằng cách vô đọc thường xuyên nhỉ !
                            Cảm on bác đã chỉ giáo !

                              Bởi: Sao Hồng ngày 05.08.2009
                              lúc 3:55 sáng

                              Trả lời

                            • To SH: Có điều, tác phẩm mà viết ra tự đáy lòng, không tô hồng, cường điệu; không hận thù rủa xả,… mà đau đáu với đời thì được bạn đọc đón nhận nhiều hơn…- bọ rất tâm đắc ý này

                                Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 05.08.2009
                                lúc 7:14 sáng

                                Trả lời

                              • To kesai: Nhưng nếu đi quá xa với “tiêu chí” (chạm quá sâu vào lĩnh vực nhạy cảm) thì bọ Lập giơ thẻ vàng liền. – cái này thì đúng và mong mọi người thông cảm cho bọ

                                  Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 05.08.2009
                                  lúc 7:17 sáng

                                  Trả lời

                              • Cám ơn bọ đã post 3 bài thơ rất hay của Trần Nhương.Bọ thường nói bọ không thích chuyện chính trị, nhưng 3 bài thơ bọ chọn nói lên dược rất nhiều điều sâu lắng.Bọ rất “hóm”. Còn Trần Nhương thì đúng là củ gừng già rất cay, nếm vào thấy cay cay và nóng cả tâm hồn người đọc.
                                Thanks.

                                  Bởi: anle20 ngày 05.08.2009
                                  lúc 1:34 sáng

                                  Trả lời

                                  • hi hi cảm ơn chị anle,chị đã khen cái chi là bọ sướng cái đó. Bọ vẫn không thích chính trị vì bọ không thạo món nay, nhưng chuyện thế sự, văn thơ phản ánh thế sự thì bọ thích lắm

                                      Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 05.08.2009
                                      lúc 7:12 sáng

                                      Trả lời


                                  • tưởng còm dài quá, nói chưa hết..
                                    http://trannhuong.com như một trang báo điện tử… tư nhân mà hoạt động hơi bị.. chuyên nghiệp nên cũng có cái dỡ của nó.
                                    Ví như, tổng số người truy cập trannhuong.com đến giờ này là 1767113 và có 97 người đang đọc. Nhưng muốn tán phét hay tán… đồng một bài nào, bạn đọc phải mất thời gian rà con trỏ đến mục…”Liên hệ”. Bạn đọc thì muốn tu xong chén rượu là phát biểu được ngay và theo từng bài! Thậm chí có thể “phát biểu” loạn xị lên như họp đội thời HTX… Không phải giơ tay xin ý kiến ý cò…
                                    Túm lại là với trannhuong.com ai thích thì đọc không thích thì thôi… miễn bàn luận..
                                    Không biết SH nói rứa có đúng không. Vì thực sự klhông tìm thấy mục “phản hồi” như các trang điện tử thông thươờg !

                                      Bởi: Sao Hồng ngày 04.08.2009
                                      lúc 11:37 chiều

                                      Trả lời

                                      • Đúng rồi, cái chi đơn giản nhất cho bà con thì nên làm, nên ưu tiên đầu tiên

                                          Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 04.08.2009
                                          lúc 11:53 chiều

                                          Trả lời

                                        • “Bạn đọc thì muốn tu xong chén rượu là phát biểu được ngay…” hay hay, câu ni nói ở chiếu rượu phải thưởng phải thưởng. Đang định đi ngủ mà thích phải còm ngay.
                                          Nhưng cha dẫn bài thơ Gửi ông HT Hoàng Sa dưới kia thì dở tệ. Nhưng cũng vì thế mới thấy công của Bọ.
                                          Chùm thơ TN Bọ dẫn tôi thích bài GHI TRƯỚC CÂY SI ĐẠI LÃI nhất.
                                          Bài 1, đọc câu ‘Biển Vũng Tầu cứ tưởng mình dài rộng’ của TN là nhớ ngay HT:
                                          Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
                                          Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn
                                          và thấy sức mạnh ghê gớm của những câu thơ hay trong vô thức mỗi người.
                                          Sang nhà bác TN tôi bị sốc vì chuyện 2 câu thơ của XD. Hai câu thơ mà tôi ngưỡng mộ và thỉnh thoảng mang dọa Tây. Nhưng dù sao vẫn là thơ của người VN.

                                            Bởi: Hồng Chương ngày 05.08.2009
                                            lúc 12:20 sáng

                                            Trả lời

                                        • Bọ có biết vì răng mà có rất nhiều người đọc trannhuong.com nhưng vẫn thích đọc lại trầnnhương.com ở quechoablog.wp.com/ không ?
                                          ***
                                          Vì Quê Choa là chiếu rượu đúng như “tôn chỉ mong mỏi” của Bọ, nhưng thực sự là “diễn đàn mong muốn” của bạn đọc. Diễn đàn là vì ai cũng có thể lên tiếng giọng thanh giọng đục giọng ba lơn giọng nghiêm ngắn… có đằng hắng có e hèm có cãi nhau (chưa đến nỗi.. phồng má trợn mắt như Bọ và Nguyên đầu bạc)
                                          Chiều ni trannhuongchấmcom cũng vừa post bài ni lên và giới thiệu như ri:
                                          “TNc: Mình đang ở Đại Lải ki cóp mấy câu thơ vụn. Buổi trưa thấy Nguyễn Quang Lập nhắn tin em khen bác thế mà không cám ơn. Hỏi lại khen ở đâu, gã Quê Choa bảo trên trang em. Thế là vác laptop lên chỗ phòng giám đốc Nhà sáng tác để vào mạng. Ối giời ơi gã nhà văn lớn (tuổi thì bé hơn) khen mình ngượng quá nhưng sướng. Dân Việt mình ai chả thích khen ông lớn đến bà nhỏ .Xin bài từ Quê Choa về để các bạn cùng đọc. Cảm ơn gã Ký ức vụn…

                                          http://trannhuong.com/news_detail/2159/KHI-TR%E1%BA%A6N-NH%C6%AF%C6%A0NG-NH%C3%9ANG-B%C3%9AT-V%C3%80O-S%E1%BB%B0-TH%E1%BA%ACT
                                          ***
                                          Hì hì… đúng là hai nhà văn đang… khen nhau !

                                            Bởi: Sao Hồng ngày 04.08.2009
                                            lúc 11:23 chiều

                                            Trả lời

                                            • Bọ nghĩ quê choa dù có một phần ” chuyện hàng ngày” bọ đưa chuyện thời sự để bà con biết và trò chuyện, còn chủ yếu vẫn là văn nghệ, lấy vui vẻ làm căn bản, có lẽ vì rứa mà bà con thích chăng?

                                                Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 04.08.2009
                                                lúc 11:34 chiều

                                                Trả lời

                                            • Em có nghe qua loáng thoáng về Trần Nhương, nhưng quả thực là em không quan tâm đến ông lắm. Thật có lỗi. Hôm nay nhờ có bọ Lập mà em được biết chút ít về TN, nhất là những bài thơ mà bọ đã post lên. Hay quá! Cám ơn cái chiếu rượu văn của bọ. Thật là thú vị!

                                                Bởi: M.Bean ngày 04.08.2009
                                                lúc 10:01 chiều

                                                Trả lời

                                                • Rất mừng là nhiều người có tâm trạng như Mr. Been, cảm ơn mr. Been đã chia sẻ, bác TN chắc mừng và cảm động lắm

                                                    Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 04.08.2009
                                                    lúc 10:09 chiều

                                                    Trả lời

                                                • Tôi ngày nào cũng vào : TRANNHUONG.COM đó là trang văn thời sự của những người chững chạc luống tuổi.

                                                    Bởi: mocchau ngày 04.08.2009
                                                    lúc 9:07 chiều

                                                    Trả lời

                                                  • Ngày nào tôi cũng đọc Quê choa xong rồi sang Trần Nhương ,nhưng không thấy hay .Hôm nay đọc TN qua BL thấy hay quá .Cám ơn BL.

                                                      Bởi: luong ngày 04.08.2009
                                                      lúc 8:26 chiều

                                                      Trả lời

                                                      • he he rứa thì đúng như bác NLC nói nhâm nhi bên chiếu rượu vẫn có cái thú của nó. Cảm ơn bác đã khen tặng

                                                          Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 04.08.2009
                                                          lúc 8:29 chiều

                                                          Trả lời

                                                      • Tôi vào Trannhuong.com đã lâu, trang web của một Poet- painter, nhưng không chỉ có Thơ và Tranh mà có đầy đủ các mục: Truyện ngắn, Tản văn, Văn học nước ngoài, Tin văn, Tôi có ý kiến, Cùng vui…

                                                        Chùm thơ này cũng đã đọc trên Trannhuong.com, thấy thích nhưng đọc lại trên Quechoablog lại thấy thích hơn; ví như cùng một món ăn, lần ở mâm Trannhuong.com chỉ thấy ngon ngon, lần này ở chiếu rượu Quechoa blog lại thấy vừa ngon vừa đậm mãi trên môi trên lưỡi; phải chăng vì ăn trên chiếu rượu thú hơn ăn trên mâm bàn lại thêm có lời giới thiệu rất nhiệt tình của bọ Lập: “kể từ khi sang thế kỉ 21, … không chỉ trang website hút hồn hàng triệu người đọc mà những sáng tác của anh bỗng lấp lánh một vẻ đẹp lạ thường”!?

                                                        Chùm thơ như một túm quả đẹp, nếm thử thì thấy ngọt thơm nhưng ăn vào thì thấy đắng đắng cay cay trong miệng. Vị ngọt thơm không nhiều:
                                                        + “Ta hãy sống vô tư như trẻ nhỏ
                                                        Sáng xuân này lối ngõ nở đầy hoa”…
                                                        Mà vị đắng cay thì lại ngấm khá đầy vòm họng:
                                                        + “Thế mới biết nhân dân như đất ấm
                                                        Không phải quặng nào cũng ấp ủ ngàn năm”
                                                        + “Quan trường mê mải cuộc chơi
                                                        Công hầu khanh tướng một đời hư không”
                                                        + “Những quy phạm một thời như thước ngọc
                                                        Thành vết hằn ghi dấu sự ngô nghê”
                                                        + “Chậu già cỗi lộ ra vết nứt
                                                        Rễ si ùa tìm đất mới mênh mông”…
                                                        Không phải là đệ tử của Lưu Linh, nhưng đọc xong chùm thơ bỗng nhớ đến “Tương tiến tửu” (Sắp mời rượu) nức danh của Lý Bạch đời Đường:
                                                        “Người có thấy Hoàng Hà nước đổ
                                                        Cuộn ra khơi nào trở về đâu?
                                                        Lầu soi gương tóc hôm nào
                                                        Buồn tơ xanh sớm, chiều sao trắng ngần.”

                                                        Và tự nhiên cũng muốn:
                                                        “Áo cừu ngựa quí, con đâu?
                                                        Đem đi đổi rượu quên sầu nghìn thu!”

                                                        Giá ngồi bên cạnh bọ Lập, sẽ cao hứng lên mà rằng:
                                                        “Mang rượu ra trăm hũ cho mau!”

                                                          Bởi: ngườilàngcốm ngày 04.08.2009
                                                          lúc 7:29 chiều

                                                          Trả lời

                                                          • Vâng bác ạ, thơ TN không lạ mà hay/ ngọt bùi lẫn với đắng cay ngậm ngùi/ Bác phân tích rứa đủ rồi/ nhâm nhi chén rượu bọ ngồi đọc thơ

                                                              Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 04.08.2009
                                                              lúc 8:26 chiều

                                                              Trả lời

                                                          • Hì hì…. Bọ chỉ post thơ của Trần Tiên sinh mà cũng né rứa hè…
                                                            Mấy bài thơ đó tuy còn là thời sự đấy nhưng bài sau đây còn thời sự hơn ! Năm 2009 đó nha !

                                                            GỬI ÔNG HUYỆN TRƯỞNG HOÀNG SA
                                                            Trần Nhương

                                                            Tháng 1-năm 1974
                                                            Các đồng chí Trung Quốc chiếm đảo Hoàng Sa
                                                            Những người lính chế độ Sài Gòn chiến đấu
                                                            Rồi hy sinh trên vuông đất ông bà
                                                            Với lòng yêu nước tôi cám ơn họ
                                                            Dòng máu Việt đã đổ nơi đây là cột mốc muôn đời

                                                            35 năm các đồng chí Trung Quốc vẫn chiếm đảo Hoàng Sa
                                                            Và vẫn nói 16 chữ vàng cho mối tình Trung Việt

                                                            Hôm nay ông huyện trưởng Hoàng Sa nhậm chức
                                                            Dù lãnh thổ chưa có trong tay
                                                            Nhưng ông là Hoàng Sa nước Việt
                                                            Một ý chí ông cha bất diệt
                                                            Nay chưa giành về, con cháu sẽ ra tay
                                                            Tờ quyết định bổ nhiệm hôm nay
                                                            Và sắc phong Hoàng Sa năm 1834
                                                            Dưới triều Minh Mạng thứ 15
                                                            Và trước nữa
                                                            Là Đại Việt dòng sông liền nhịp chảy…

                                                            Viết lúc 19 giờ 30 ngày 25-4-2009
                                                            ****

                                                              Bởi: Sao Hồng ngày 04.08.2009
                                                              lúc 6:33 chiều

                                                              Trả lời

                                                            • Ui Bọ ơi hay tuyệt. Cám ơn Bọ nhưng em chẳng dám bình mấy bài thơ này đâu vì em thuộc dạng lơ mơ ve thơ. Nhưng em nghĩ Bọ mở cuộc thi bình mấy bài thơ này chắc thú vị lắm Bọ ơi. Em làm học trò bình thơ không được nhưng làm thầy chấm điểm thì được. Hehehe (Nghe giống các thầy ở ta qua Bọ hè!)

                                                                Bởi: Hàm Tân 12B2 ngày 04.08.2009
                                                                lúc 5:35 chiều

                                                                Trả lời

                                                                • hi hi mới cuộc thi cũng rất hay nhưng bọ không là chuyên gia về thơ, sợ mần rứa có người thắc mắc

                                                                    Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 04.08.2009
                                                                    lúc 5:52 chiều

                                                                    Trả lời

                                                                • Ối Trần Nhương ơi là Trần Nhương, tiếc là tui ko biết làm thơ để bêu ông. Lão giặc già văn nô này nhiều tài lẻ lắm. Lại phát tiêt lúc xế chiều. Quá hay! Bọ Lập post cái tranh của lão lên làm minh họa cho nó sặc sỡ bắt mắt.

                                                                    Bởi: Phạm Ngọc Tiến ngày 04.08.2009
                                                                    lúc 5:07 chiều

                                                                    Trả lời

                                                                  • Chào anh QL ! Mới đọc cái tên anh Trần Nhương em nghe quen quen rồi hóa ra em có lưu 1 bài thơ của anh ấy từ thời còn làm bạn với Hồng quên Liên Xô cơ(^_^) , những bài thơ anh Nhương viết em cảm nhận thơ anh rất dụng dị mộc mạc, làm thơ mà như đi dạo quanh phố, nét thơ của anh TN có nét hao hao thơ của chị XQ vậy, rất đời thường và rất thân quen, mọi người đọc đều cảm nhận được thấp thoáng có bóng dáng mình trong đó, cảm ơn anh đã cho BD và độc giả được biết chân dung một nhà thơ, cảm ơn nhà thơ đã làm ra thơ để BD lưu trong sổ nam tào của mình Hiiiiiiiiiii
                                                                    BD chép bài thơ này cho anh và độc giả cùng thưởng thức nhé ! Bài thơ này BD không thuộc mấy còn bài thơ “Câu hát nơi đảo xa ” thì BD thuộc đầy đủ vì một lẽ rất đời thường BD yêu biển đảo VN quê hương mình

                                                                    Môt buổi đường xe mà anh chưa thể

                                                                    Một buổi đường xe là anh về bên em
                                                                    Lại sóng sánh hồ Tây
                                                                    Lại lung linh chợ hoa Hàng Lược
                                                                    Lại đạp xe Yên Phụ Nghi Tàm

                                                                    Một buổi đường xe là anh về bên em
                                                                    Lại rối bận những dầu những gạo
                                                                    Nồi bánh luộc phải bốn mùa tần tảo
                                                                    Phiên chợ đông ngơ ngác những người mua

                                                                    Một buổi đường xe là anh về bên em
                                                                    Cành đào trong bình đang nở
                                                                    Hương khói thơm trên bàn thờ tiên tổ
                                                                    Đêm giao thừa anh và em

                                                                    Một buổi đường xe là anh về bên em
                                                                    Bao sư thật chẳng cần phỏng đoán
                                                                    Vòng tay anh qua dạn dày lửa đạn
                                                                    Lại dịu dàng ôm em

                                                                    Chỉ một buổi đường xe là anh về bên em
                                                                    Mà anh chưa thể – vì kẻ thù
                                                                    Cũng một buổi đường xe – là chúng ùa đến cửa
                                                                    Mùa xuân sẽ cháy bùng trong lửa…

                                                                    Chỉ một buổi đường xe – mà anh chưa thể

                                                                      Bởi: bachduongqt3065 ngày 04.08.2009
                                                                      lúc 4:40 chiều

                                                                      Trả lời

                                                                      • những bài thơ anh Nhương viết em cảm nhận thơ anh rất dụng dị mộc mạc, làm thơ mà như đi dạo quanh phố, nét thơ của anh TN có nét hao hao thơ của chị XQ vậy, rất đời thường và rất thân quen, mọi người đọc đều cảm nhận được thấp thoáng có bóng dáng mình trong đó, – Trần Nhương mà đọc cái còm này sẽ sướng muốn ngất đi đấy, cảm ơn BD nhiều

                                                                          Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 04.08.2009
                                                                          lúc 4:56 chiều

                                                                          Trả lời

                                                                      • Bác Trần Nhương còn mấy bài nữa đọc cũng thích, đó là bài thơ ANH…và LỜI NGƯỜI Ở NÚI, đề nghị đ/c BỌ LẬP cho đăng tại kèm vào đây cho đủ bộ…hê hê

                                                                          Bởi: Nguyễn Anh Nông ngày 04.08.2009
                                                                          lúc 3:58 chiều

                                                                          Trả lời

                                                                        • Quê choa nói: “Hình như lúc này Trần Nhương không viết văn, anh đang vắt mồ hôi và máu để vẽ nên chân dung thực của đời mình, thứ chân dung mà hơn nữa thế kỉ anh đã dấu diếm trong vỏ bọc một công chức quèn”

                                                                          Trần Nhương:
                                                                          “Em của anh ơi, chẳng có gì quan trọng
                                                                          Đến tình yêu cũng có thể già
                                                                          Ta hãy sống vô tư như trẻ nhỏ
                                                                          Sáng xuân này lối ngõ nở đầy hoa… ”
                                                                          (CHẲNG CÓ GÌ QUAN TRỌNG)

                                                                          Có một ngày rễ đã cày xuống đất
                                                                          Khát khao này bó buộc đã bao năm.
                                                                          (GHI TRƯỚC CÂY SI ĐẠI LẢI)

                                                                          Có vợ – chẳng dám làm chồng
                                                                          Có con – chẳng dám mặn nồng đạo cha !”
                                                                          (LẪ BẤT VI)

                                                                          Cám ơn bọ Lập đã phác hoạ chân dung một bloger sáng đến thế!
                                                                          Chỉ với hơn trăm chữ mà “bạn văn 28″ (moa tạm đặt thế) của bọ lại lấp lánh đến vậy. Ở xứ ta môi trường (văn hoá) bị ô nhiễm (như lời ĐD Đặng Nhật Minh nói hôm qua trên VietNamNet). Nên gừng chưa già đã thối. Số ít già không thối cũng héo queo (không giữ được vị gừng). Nhưng riêng bác Trần Nhương, với blog hót của bác cũng đã xứng đáng với câu khen tặng của đông đảo độc giả cả nước: “Gừng càng già càng cay”!

                                                                          Chúc bác Nhương luôn “chân cứng đá mềm” để cho lớp trẻ tìm được vị thuốc “giải độc” (nhờ nước gừng) và noi gương người lính già như bác.

                                                                          Để cho luôn có được:
                                                                          “Lũ chim ri tíu tít nhảy trên cành…”

                                                                            Bởi: Gocomay ngày 04.08.2009
                                                                            lúc 3:35 chiều

                                                                            Trả lời

                                                                            • Ở xứ ta môi trường (văn hoá) bị ô nhiễm (như lời ĐD Đặng Nhật Minh nói hôm qua trên VietNamNet). Nên gừng chưa già đã thối. Số ít già không thối cũng héo queo (không giữ được vị gừng).- Một nhận xét quá đúng quá đã

                                                                                Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 04.08.2009
                                                                                lúc 3:53 chiều

                                                                                Trả lời

                                                                            • Phần phi lộ, Bọ có nhắc là 30 năm TN cầm bút mà tịnh ” không một tiếng vang”. Thì 9a6y, bác TN đã phân trần : Ai cũng có vợ co và cần có việc làm.
                                                                              Thương quá đi.
                                                                              Chân lấm tay bùn, không cầm bút được đã là khổ. Cầm bút mà nghĩ vợ dại, con thơ không dám viết, còn khổ gấp mười.

                                                                                Bởi: Dong ngày 04.08.2009
                                                                                lúc 2:04 chiều

                                                                                Trả lời

                                                                                • Chân lấm tay bùn, không cầm bút được đã là khổ. Cầm bút mà nghĩ vợ dại, con thơ không dám viết, còn khổ gấp mười- đúng chi đúng lạ

                                                                                    Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 04.08.2009
                                                                                    lúc 2:21 chiều

                                                                                    Trả lời

                                                                                • Thưa bọ
                                                                                  Cháu thấy bài thơ Chẳng có gì quan trọng của TN không có gì lạ. Mà TN bảo là vô tư đi mà nghe giọng vẫn không tin là thật. Về lẽ biến đổi trong cuộc đời bài thiền kệ Cáo tật thị chúng của Mãn Giác thiền sư có vẻ triết và “vô tư” hơn nhiều. Bài TN được cái là “thời sự” hơn. Hihihi. Mà so sánh 2 bài này với nhau thì cũng buồn cười quá, bọ nhỉ? Truyện Đò ơi của bọ hay quá. Bây giờ ít người có khả năng day dứt về lỗi lầm của họ chứ đừng nói đến khả năng khắc phục lỗi lầm.

                                                                                  À, bọ đọc tin TQ lại bắt tàu VN chưa, đau quá. Chẳng lẽ ta ngồi im mãi. Mà làm thì chẳng biết làm gi. CHÁN.

                                                                                    Bởi: cát lạ ngày 04.08.2009
                                                                                    lúc 1:42 chiều

                                                                                    Trả lời

                                                                                    • Bọ đọc tin rồi, bực kinh. Tiếc là blog bọ không chuyên về thời sự, tin đó chưa thấy có người bình

                                                                                        Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 04.08.2009
                                                                                        lúc 2:20 chiều

                                                                                        Trả lời

                                                                                    • Các bài thơ của T. N sâu sắc, Bọ Lập tâm đắc post cho mọi người xem. Hay.

                                                                                        Bởi: nguyenminhmao ngày 04.08.2009
                                                                                        lúc 1:40 chiều

                                                                                        Trả lời

                                                                                        • hi hi cảm ơn NMM, có cái gì hay bọ cố gắng post cho mọi người đọc chứ mỗi mình bọ kham không nổi

                                                                                            Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 04.08.2009
                                                                                            lúc 2:18 chiều

                                                                                            Trả lời

                                                                                        • Gan day , cac bac trong lang bao, lang van viet ve Su That , thay dau long lam lam !
                                                                                          Nguyen Khai ” Di tim cai toi da mat ”
                                                                                          http://www.viet-studies.info/NguyenKhai_DiTimCaiToiDaMat.htm
                                                                                          Thien Y ” Xa lo thong tin chi con le ben phai ”
                                                                                          http://phamxuannguyen.vnweblogs.com/post/1958/164162
                                                                                          ….
                                                                                          Phai chang cac bac dang mo dau cho chien dich ” Tra lai Su That cho Lich su va Van hoc Viet Nam tu sau 1930 ” ???
                                                                                          Myna chuc Bo suc khoe nhe !

                                                                                            Bởi: Myna ngày 04.08.2009
                                                                                            lúc 12:34 chiều

                                                                                            Trả lời

                                                                                          • Đọc mấy bài thơ này của Bác TN thật sướng. Chúc Bọ khỏe.

                                                                                              Bởi: tanloc555 ngày 04.08.2009
                                                                                              lúc 12:30 chiều

                                                                                              Trả lời

                                                                                            • Tran nhương.com, Đao hiêu.com và Bọ Lập. …cháo là 3 địa chỉ không thể thiếu hàng ngày của người đọc tử tế. Nếu như Bác Đào Hiếu nói thẳng, Bác ấy đang đi Lề Trái thì Bác Trần Nhương và Bọ Lập đi đúng Lề Phải, nhưng theo luật giao thông của….Anh Quốc. Phải không Bọ?

                                                                                                Bởi: Diệp khánh Ngọc Ngọc ngày 04.08.2009
                                                                                                lúc 11:42 sáng

                                                                                                Trả lời

                                                                                                • hi hi không, bọ vẫn đi bên lề phải đấy chứ, có điều không đi khom

                                                                                                    Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 04.08.2009
                                                                                                    lúc 11:44 sáng

                                                                                                    Trả lời

                                                                                                • Thơ quái quá bọ nhỉ. Đọc là lạ.

                                                                                                    Bởi: Ánh Dương ngày 04.08.2009
                                                                                                    lúc 11:12 sáng

                                                                                                    Trả lời

                                                                                                    • hi hi ai có một chút ít kỉ niệm đau về cái thời đã qua thì mới thấy hay, bọ nghĩ thế

                                                                                                        Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 04.08.2009
                                                                                                        lúc 11:21 sáng

                                                                                                        Trả lời

                                                                                                    • “Ta hãy sống vô tư như trẻ nhỏ
                                                                                                      Sáng xuân này lối ngõ nở đầy hoa…”
                                                                                                      Khoái triết lý này. Cám ơn bọ

                                                                                                        Bởi: Nguyen Cuong ngày 04.08.2009
                                                                                                        lúc 10:44 sáng

                                                                                                        Trả lời

                                                                                                        • đúng vậy, đọc thật sướng, thơ ngọt bùi nhưng thấm vị đắng, thơ thế bao giờ cũng hay

                                                                                                            Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 04.08.2009
                                                                                                            lúc 10:57 sáng

                                                                                                            Trả lời

                                                                                                        • Chết cha !Hu hu
                                                                                                          Em biết ai bị ví với Lã Bất Vi rồi!!!
                                                                                                          Tần Thủy Hoàng là minh chứng hùng hồn cho “Con hơn cha là nhà có phúc”.
                                                                                                          Đã đành nhà nó có phúc thật đấy ,nhưng nhà nào còn được hưởng phúc đó hay không thì nào ai biết được???
                                                                                                          Em chỉ biết dân đen như em mà được ví như Lã Bất Vi thì …nhà em sướng rơn vì tự hào biết mấy!

                                                                                                            Bởi: nguyencongtu ngày 04.08.2009
                                                                                                            lúc 10:36 sáng

                                                                                                            Trả lời

                                                                                                            • Đã đành nhà nó có phúc thật đấy ,nhưng nhà nào còn được hưởng phúc đó hay không thì nào ai biết được???- hi hi cái ý này hay

                                                                                                                Bởi: NGUYỄN QUANG LẬP ngày 04.08.2009
                                                                                                                lúc 10:55 sáng

                                                                                                                Trả lời

                                                                                                            • Em cũng ham tem lém! Làn này chắc được rùi! Hi hi

                                                                                                                Bởi: Thành Long ngày 04.08.2009
                                                                                                                lúc 10:27 sáng

                                                                                                                Trả lời

                                                                                                              • TN thân mến, chiếu rượu của bọ không quan tâm mấy món TN quan tâm đâu, mong thông cảm

                                                                                                              Written by doclaibaibao

                                                                                                              Tháng Mười 15, 2010 at 1:43 chiều

                                                                                                              Posted in ĐỂ XEM THÊM