NHẠC SĨ HUY DU: “CUỘC VIỄN DU NGỜI SÁNG” (PHẦN I+II) Nguyễn Phú Cương
Nhạc sĩ Huy Du: “Cuộc viễn du ngời sáng” (Phần I) |
||||||||||||
Thứ bảy , 5 / 1 / 2008, 8: 18 (GMT+7) | ||||||||||||
|
||||||||||||
(Theo VIETTIMES ) |
Phần II:
Sau tết Đinh Hợi, ông nhắn tôi sang chơi, hóa ra ông đang xếp các tư liệu báo chí. “Bây giờ mắt nhìn lâu là mỏi, mình muốn xếp các tư liệu mà cứ lần lữa mãi, nếu cậu rảnh giúp mình một tay” – ông nói với tôi, vẻ ái ngại. Cầm chồng báo hàng trăm tờ được ông gìn giữ cẩn thận, trong đó có bản nhạc được in trong “thành” cách đây hơn nửa thế kỷ, những bài viết của GS Trần Quốc Vượng, thủ bút của nhà thơ Huy Cận, của những cây bút nổi tiếng, của những nhạc sĩ, và những bài viết hồn nhiên của những người yêu quý tác phẩm Huy Du. Tôi lại thấy mình có cái may là “được tham khảo cả kho” tư liệu của ông…
Chuyện bây giờ mới kể
Ảnh: từ trái qua phải Quang Dũng người đứng thứ năm, Huy Du người đứng thứ bẩy tại trường Thiếu sinh quân Liên khu III, 1949 (ảnh tư liệu gia đình nhạc sĩ Huy Du) |
Hôm đưa lại tập tư liệu đã “chế bản” (chọn cắt riêng những bài báo viết về ông) được dán trong quyển sổ bìa cứng, ông vui lắm. Ông còn trêu “Thế “nhà báo” có điều gì cần hỏi?
Tôi thưa với ông rằng tập báo hàng trăm bài được viết từ hơn 40 năm đến nay kèm với quyển “Huy Du – Đời và nhạc” thì các tay bút đã “khai thác” nhạc sĩ Huy Du hết cả rồi. Vậy có điều gì mà do hoàn cảnh lúc đó chưa thể nói ra được thì xin ông kể cho được nghe” .
Ông cười nhẹ nhàng “Thế mà đất nước thống nhất đã 32 năm rồi, thời gian quả nhanh thật”
Tôi xin được ghi lại những câu chuyện này qua những lần được ông kể tại căn nhà ở nam Thành Công, cả khi đến thăm ông ở bệnh viện Hữu Nghị lúc vắng người.
Bài hát “Nổi lửa lên em” và bi kịch tình yêu ở Trường Sơn
Chuyện phải nói trước tiên là xung quanh bài hát “Nổi lửa lên em” lời của Giang Lam và Huy Du: các bài báo đã viết đều chính xác trừ… phần kết thúc:
Chiến dịch Đường Chín – Khe Sanh 1968 Huy Du cùng nhóm văn nghệ sĩ quân đội có mặt Trường Sơn. Sau một ngày leo đèo vượt dốc, mưa xối xả, các anh đến trạm giao liên lưng núi. Lúc đó trời bắt đầu tối, cái lạnh, cái đói ập đến. Các cô gái binh trạm vội thu xếp chỗ mắc võng cho khách mới, họ nổi bếp lửa nấu ăn. Ánh lửa ấm áp và bát cháo nóng xua đi cái lạnh và cái đói.
Nhà thơ Xuân Sách giới thiệu “Các đồng chí đã hát bài của nhạc sĩ Huy Du chưa? Đây là Huy Du đó”. Các cô vui vẻ reo lên “Thủ trưởng làm nhiều bài hát cho bộ đội hay quá. Chúng em hát suốt”. Một cô dáng vẻ phụ trách nói: “Sao thủ trưởng không làm cho chị em nuôi quân chúng em một bài hát?”.
Mấy ngày ở lại binh trạm, trong món ăn hàng ngày các văn nghệ sĩ được bồi dưỡng có những cánh rau rừng mà các cô gái phải đi ra bãi bom B52 hái về. Sự quan tâm đến bữa ăn, nước uống nơi bom đạn khốc liệt khiến các anh rất cảm động. Nhưng câu hỏi như một lời trách cứ ám ảnh nhạc sĩ. Huy Du được biết cô gái xinh đẹp đó tên rất giản dị: Sạn, quê Thanh Hóa. Cô phụ trách quản lý bếp ăn.
Về Hà Nội, bên cạnh những sáng tác mới về chiến trường, trong lòng Huy Du canh cánh lời hứa với các cô gái binh trạm ấy. Một hôm đọc trên báo Thương nghiệp bài thơ mà Giang Lam tặng ông về các cô gái ở Cửa hàng Mậu dịch ăn uống nơi tuyến lửa (Phải nói thêm một chút về Giang Lam: Có nhiều báo ghi nhầm là Giang Nam – tác giả bài thơ Quê hương nổi tiếng. Đây là Giang Lam vốn là học trò của Huy Du ở trường Thiếu sinh quân, lúc đó coomg tác ở báo Thương nghiệp).
Đọc bài thơ thấy đúng tâm trạng mình, ông sáng tác bài hát “Nổi lửa lên em” rất hào hứng. (Người em trai út nhạc sĩ Huy Du tôi gặp ở bệnh viện còn nhớ: Hồi đó làm bài hát này, nhà anh Huy Du ở Yên Phụ gần nhà máy điện là toạ độ Mỹ bắn phá, phải sơ tán lên nhà anh trai ở Nguyễn Công Trứ, chuyển cả cái đàn piano lên . Bài hát này đựợc hoàn thiện ở đây). Bài hát thu thanh và phát trên làn sóng đài Tiếng Nói Việt Nam, được in ra thành các tờ bướm. Trong chuyến đi Trường Sơn lần tiếp (chiến dịch Đường Chín – Nam Lào 1971). Huy Du ghé vào binh trạm năm trước. Được tin Sạn đã không còn nữa! Đến trước nấm mồ người con gái Huy Du đã đốt bản nhạc “viết theo đơn đặt hàng” của cô như một nén hương tưởng niệm.
Nhạc sĩ Huy Du kể rằng sau này ông được biết sự thật cái chết của của cô Sạn như sau: Cô có người yêu là một chiến sĩ trinh sát, nhưng bên ban Chính trị cũng có một chàng sĩ quan rất mê cô. Một tối, anh sĩ quan đến gặp Sạn và hỏi thẳng có yêu anh ta không! Cô Sạn trả lời dứt khoát là “Anh thông cảm, em đã có người yêu rồi!”. Thế là anh ta bóp cò, khi mọi người đến thì cô Sạn đã chết, người kia nói trong lúc hấp hối “Tôi đã giết cô ấy”. Hồi đó, chuyện này coi như là phải bí mật, cấm không được lan truyền gây dư luận không hay.
Một bài hát phải xóa bỏ
Năm 1964 rộ lên từ chiến trường Miền Nam về Nguyễn Văn Bé, trong nhiều bài hát về anh ta, Huy Du có bài “Xin khắc tên anh trên vách chiến hào” mà ông rất ưng ý. Hóa ra đó là một tên chiêu hồi do địch dựng lên. Bài hát phải bỏ. Uổng phí cả một sáng tạo.
Phổ thơ và chuyện nhạy cảm về nhuận bút
Trong gần 400 bài hát của Huy Du, có nhiều bài ông phổ thơ, người gắn bó nhiều với ông là nhà thơ Xuân Sách.
Xuân Sách cùng Đội sáng tác Tổng Cục Chính trị: “Ngay trẻ cũng biết võ vẽ đàn hát và thích nhạc Huy Du… Bài hát về anh hùng liệt sĩ Nguyễn Viết Xuân “Cùng anh tiến quân trên đường dài” ra đời như thế này: Hai người thống nhất ý tưởng rồi khi Huy Du làm xong nhạc, Xuân Sách cầm bản nhạc gõ trên phím đàn piano “phổ lời cho giai điệu”. Cũng từ bái hát đó cặp bài trùng “Huy Du – Xuân Sách” gắn bó với nhau trên con đường sáng tạo đầy say mê. Trong năm tác phẩm được trao giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học nghệ thuật của Huy Du có đến hai tác phẩm lời của Xuân Sách.
Huy Du kể về trường hợp phổ thơ “Anh vẫn hành quân” của Trần Hữu Thung: Đọc báo Văn nghệ thấy bài thơ ấy hay, mình biên thư gửi anh Thung đề nghị được phổ nhạc bài thơ này. Sau này Nhà xuất bản Văn nghệ thành phố Hồ Chí Minh thu thanh in băng có trả nhuận bút 150.000 đồng. Đây là nhuận bút đầu tiên cho bái hát này. Không biết địa chỉ nhà thơ, đành gửi về Hội Văn nghệ Nghệ An nhờ chuyển dùm kèm theo 50.000 đồng. Mấy tháng sau, một sáng có tiếng gõ cửa. Một cô gái rụt rè hởi “Thưa, bác có phải là nhạc sĩ Huy Du không?” Mình nói “Tôi đây, có việc gì vậy cháu ?”. Cô vội nói “Cháu là con bố Trần Hữu Thung. Cháu đang học ở Đại học Văn hóa. Vừa qua cháu có về thăm nhà, bố cháu gửi bác cái thư”. Lá thư ông trân trọng giữ trong tập tư liệu “Anh Hu Du thân mến. Tôi đã nhận được số tiền anh gửi cho. Tiền chả đáng là bao nhưng nó làm tôi rất xúc động. Lâu quá, qua nhiều sự việc xảy ra xung quanh khiến tôi không khỏi có lúc nghĩ rằng con người bây giờ đối xử với nhau thật tàn tệ. Đồng tiền đã khiến con người quên cả tình nghĩa vợ chồng, anh em, quên cả những ứng xử lịch lãm, ân tình với bạn bè. Bởi thế, tôi rất cảm ơn anh đã cho tôi niềm tin vào cuộc đời này vẫn còn có những con người tín nghĩa…”
Khi được trao giải thưởng Hồ Chí Minh, ông gửi chút tiền “chia lộc” với các nhà thơ mà mình phổ nhạc!
Bạn bè
Huy Du kể: “Té ra hồi mình làm Tổng thư ký hội Nhạc sĩ Việt Nam, mình giải quyết cho nhiều anh em trong ngành đi ra nước ngoài học tập tham quan học hỏi nhất. Rất cần ra khỏi cửa xem thế giới họ làm âm nhạc ra sao”.
Nhà thơ Quang Dũng hơn nhạc sĩ Huy Du sáu tuổi, hai ông quen biết từ những năm đầu cuộc kháng chiến chống Pháp ở chiến khu II. Dáng người ông to cao, râu quai nón trông dữ tướng mà thật hiền, thật tài hoa: làm thơ, vẽ tranh, viết truyện… Năm 1947 Quang Dũng hát bài “Ba Vì mờ cao” cho mình nghe, mà tác giả lại không ký xướng âm thế là nhạc sĩ làm “thư ký” ghi lại âm và cùng Quang Dũng chỉnh lại. Huy Du được Quang Dũng đọc bài thơ “Tây Tiến”. Không phổ được nhạc bài thơ này thì ông phổ thơ bạn vào… “tranh”. Trong phòng khách của ông treo những búc tranh sơn dầu ông vẽ trông hồn nhiên và trong sáng làm sao!
Với nhạc sĩ Hoàng Vân: Hồi cuối năm 1964, một lần anh Văn gọi mình vào hỏi chuyện về nhạc sĩ Hoàng Vân (cái vụ vạ miệng lưu truyền trong anh em văn nghệ). Mình báo cáo với đại tướng là “Hoàng Vân là nhạc sĩ có nhiều tác phẩm tốt, vừa được học chính quy tại Nhạc viện Trung ương Bắc Kinh, đang có kế hoạch làm những tác phẩm giao hưởng, hợp xướng lớn tầm cỡ nên anh ấy có nguyện vọng được ở Hà Nội để có điệu kiện hoàn thành kế hoạch này”. Đại tướng gật đầu không hỏi gì thêm. Ngay sau đó Hoàng Vân có bài “Quảng Bình quê ta ơi” nổi tiếng sau đợt đi thực tế sáng tác ở tuyến lửa Quảng Bình. Ở đời lắm cái nói đi thì nhẹ, nói lại thì nặng, thành ra chuyện quan điểm lập trường rất nặng nề.
Với nhà văn Nguyễn Khải: Đất nước thống nhất, cùng đoàn với các văn nghệ sĩ mình vào thành phố Hồ Chí Minh, được biết Nguyễn Khải đi tìm thân nhân. Một hôm mình gặp ông phủ Trước là bạn của bố, người bên Gia Lâm. Từ ông Trước lần ra bố của Nguyễn Khải. Sau này Nguyễn Khải, kể chuyện này trong tiểu thuyết “Thượng đế thì cười”.
Những giọt serenata cuối mùa thu
Trung tuần tháng 10, tôi đưa nhạc sĩ Hồ Bắc đến thăm ông, căn phòng nhỏ ở bệnh viện Hữu Nghị chiều cuối thu. Hai ông bạn cùng quê Bắc Ninh mái tóc đều bạc trắng. Ông chỉ vào dây nhựa truyền dung dich qua cổ tay, nói: “Mình truyền cái này hơn chục ngày rồi, mọi cái đều “tiếp viện” bằng đường “thủy” này. Mình phải bảo bạn bè nếu đến thăm thì đừng mang quà cáp, có ăn được gì đâu. Mình biết bệnh mình ông ạ, bác sĩ và gia đình đã chạy hết kiểu rồi. Được cái mọi việc cuộc đời đều đã thu xếp xong. Vợ, con dâu rể và cháu nội luôn bên cạnh, con gái con rể ở xa cũng về chăm sóc bố, bạn bè đến thăm thân thương lắm. Giờ có ra đi thì trong lòng mình cũng thanh thản”.
Nhạc sĩ Hồ Bắc cũng nói về cái tuổi già: sức khỏe và bệnh tật và thông báo:
“Minh đang in quyển “Tổ quốc yêu thương” bỏ tiền túi thôi, để tri ân bạn bè đã yêu quý, giúp đỡ âm nhạc mình” Ông Huy Du nghiêng tai lắng nghe, cười “Hay lắm, bây giờ làm được cái gì thì làm ngay đi ông ạ”. Rồi hai ông im lặng, một cơn gió mạnh qua cửa sổ khép hờ mùi hoa sữa cuối thu đâu đây len vào nhè nhẹ.
Nhạc sĩ Huy Du nhìn ra cửa sổ “Bây giờ mình chỉ loanh quanh trong cái phòng nhỏ này, ngoài kia trời chắc đẹp lắm. Cuối thu mà!”
Khi tôi cắm bông hoa hồng nhung vào lọ để trên nóc tủ thuốc đầu giường, ông mỉn cười ra dấu đóng cửa sổ lại chẹn cái đường của hoa sữa nồng nàn kia lại: “Hoa hồng đẹp thật, lại thơm quá!”.
Ở căn phòng số 10 nhà số 10 bệnh viện Hữu nghị trong lúc chống chọi với bệnh tật, ông có nhiều niềm vui lớn: Anh Sáu Phong – tên thân mật Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết cũng đến thăm hỏi động viên nhạc sĩ.
Ảnh chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết đến thăm hỏi nhạc sĩ Huy Du tại bện viện Hữu Nghị (ảnh tư liệu gia đình nhạc sĩ Huy Du) |
Và cũng trên giường bệnh này ông được nhận Huân chương Độc lập hạng Nhất, (Ông là nhạc sĩ thứ ba được vinh dự này sau các nhạc sĩ Nguyễn Xuân Khoát và Văn Cao)
Ông đưa tôi hai bản nhạc viết cho cháu nội Nguyễn Phương Tuệ Linh, và đĩa CD bài hát này, có lẽ đây là những dòng nhạc cuối của ông, khi ông đã hơn 40 ngày chỉ nhận dinh dưỡng qua ống nhựa.
Cô con dâu bế đứa cháu nội vào, ông giơ tay đón bé sà vào lòng ông cười toe toét. Một niềm hạnh phúc bừng sáng trên khuôn mặt ông. Mà lần nào vào thăm ông gặp cô con dâu đều thấy mắt cô hoe hoe, sụt sùi thương bố.
Ảnh nhạc sĩ Huy Du và cháu nội Nguyễn Phương Tuệ Linh |
Nghệ sĩ nhân dân, nhà chỉ huy dàn nhạc Trần Quý mở nắp piano chơi bản nhạc này, khi âm thanh đã tắt, ông lau nước mắt chảy từ lúc nào… “Nhạc sĩ Huy Du là người thầy dạy tôi nốt nhạc đầu tiên, ông luôn bện cạnh tôi và nhiều thế hệ nhạc sĩ trong cuộc đời nghệ thuật. Bài hát cuối cùng dành cho cháu bé mới chín tháng tuổi là món quà vô giá cho bé Tuệ Linh, mà cũng là lời nhắn nhủ các nhạc sĩ hết mình cho nghệ thuật.
http://www.vietducinfo.com/show_article.php?id=19380&PHPSESSID=d9fa61cdcf9c8d4f6c3cb7080ca034a6
http://60s.com.vn/index/1036290/05012008.aspx
http://news.socbay.com/nhac_si_huy_du__cuoc_vien_du_ngoi_sang__phan_i_-613068229-33685504.html
I truly appreciate reading your post NHẠC SĨ HUY DU:
“CUỘC VIỄN DU NGỜI SÁNG (PHẦN I+II) Nguyễn Phú Cương | ĐỌC LẠI BÀI BÁO.
kennysang.org
Tháng Bảy 8, 2015 at 2:27 chiều